Nghe được Tiểu Trà Trà phân tích, Bạch Tử Phàm chấn kinh nói: “ 21 tuổi, Thiên Cực Cảnh trung kỳ?”
Bạch Tử Phàm thầm nghĩ: “Ở Minh Nguyệt Quận khi nào xuất hiện Thiên Cực Cảnh trẻ tuổi như vậy, đã vậy lại còn một nữ nhân rất xinh đẹp.” Hắn nhìn nàng một lần nữa rồi nghĩ tiếp: “Nhan sắc của nàng vậy mà mới 97 phân, vậy thì nhan sắc của Giáo chủ nương nương phải kinh diễm cỡ nào.” Hắn càng nghĩ càng tò mò với nhan sắc sau tấm khăn che mặt ấy.
Bạch Tử Phàm sờ cằm tiếp tục nghĩ: “Chẳng lẽ nàng không thuộc về Minh Nguyệt Quận. Vậy thì nàng ở từ đâu tới? Tại sao lại tới nơi Tắc Bắc hoang mạc này? Với tu vi cùng nhan sắc của nàng chắc chắn phải rất nổi danh!!”
Hắn cố gắng suy nghĩ tìm tòi nguồn ký ức của mình, nhưng hắn chỉ nhớ được cái tên này, hình như nghe thấy qua đâu, nhưng nó rất mơ hồ, không rõ ràng.
Lúc này đây tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt đã cắt đứt đi duy nghĩ của hắn.
Ngẩng đầu nhìn về Huyết Diễm Hổ, Bạch Tử Phàm chỉ thấy. Một con yêu thú có khuân mặt dữ tợn vô cùng, đôi mắt của nó phát ra tử quang xen lẫn ánh huyết hồng kì dị, miệng rộng đầy răng nanh, trên đầu còn có một chiếc sừng xoắn màu hoả hồng với từng luồng tử sắc hoả diễm lượn lờ vây quanh.
Trên thân hổ khổng lồ mọc ra một đôi cánh màu vàng, mỗi lần vỗ cánh, đoàn đoàn hỏa diễm màu tím nhạt phô thiên cái địa mà cuốn ra, bốn cái trảo tráng kiện đồng dạng cũng là được bao phủ bởi tử sắc tinh thể, mỗi một lần đạp hạ đều muốn làm không gian chấn động, lực lượng to lớn khó mà tưởng tượng được
Trên bầu trời xanh biếc kia, năng lượng kịch liệt không ngừng ba động tạo ra một nguồn âm thanh như sấm rền, dù cho Bạch Tử Phàm đã cách rất xa cũng cảm thấy lùng bùng lỗ tai.
Mắt nhìn gắt gao phía chân trời xa xôi kia, nơi mà hai màu xanh đỏ cơ hồ tràn ngập một nữa bầu trời, ngay đến tầng tầng mây trắng cũng bị phủ lên lưỡng sắc quang mang.
Bên tai liên tục vang lên những âm thanh nghe như sấm nổ, Bạch Tử Phàm nuốt một miếng nước bọt, năng lượng uy áp truyền đến trên bầu trời làm cho chân hắn có chút run rẩy.
“Đây chính là cường giả sao?” Trong miệng thì thào, sơ bộ kiến thức uy thế kinh khủng được sinh ra khi cường giả cấp bậc này chiến đấu, Bạch Tử Phàm cảm thấy bản thân trước kia giống như ếch ngồi đáy giếng.
Tới hiện tại, hắn rốt cuộc cũng biết, cái gì là lấy một địch vạn thật sự cũng không phải chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Đến bây giờ, hắn chân chính được chiêm ngưỡng sức mạnh khủng khiếp của mà cường giả cấp cao ở Linh Vũ đại lục.
“Như thế nào? chủ nhân ngài bây giờ mới biết mình là ếch ngồi đáy giếng đi?” Nhìn thân thể đang phát run của Bạch Tử Phàm, Tiểu Trà Trà cười khanh khách nói.
Gian nan gật đầu, Bạch Tử Phàm cười khổ nói:“Xem cách bọn họ chiến đấu, ta mới biết được, trước kia ta chiến đấu cũng chỉ giống như con nít so với người lớn mà thôi.”
“Aa, ta sớm nói qua, Linh Vũ đại lục rất lớn, rất là đặc sắc, Huyết Diễm Hổ này còn chưa là gì so với mấy tên ' Khí vận chi tử ' lại sau, nhưng chủ nhân đừng lo, ngài có Tiểu Trà Trà này giúp sức, ngày sau tất vấn đỉnh thiện hạ “Tiểu Trà Trà hai tay chống hông tự tin cười nói.
Bạch Tử Phàm không khỏi bĩu môi, không để ý đến nàng nữa mà nhìn lên bầu trời.
Trên trời trận chiến đã tạm dừng, Huyết Diễm Hổ nói: “Nhân loại người là người phương nào? Sao dám đánh chủ ý tới sào huyệt của bổn vương.”
Lãnh Nhược Tuyết nói: “Ta nghi ngờ trong sào huyệt của ngươi cất chứa truyền thừa của sư môn ta, nếu ngươi để ta đi vào kiểm tra, ta tất có hồi báo, chúng ta không cần thiết phải động thủ như vậy.”
Huyết Diễm Hổ nghe Lãnh Nhược Tuyết nói như vậy, liền cười lớn nói: “Ha ha ha. Dối trá, dối trá, nhân loại các người đều là hạng dối trá, người đang mơ tưởng tới vật kia thì có.”
Lãnh Nhược Tuyết thấy mình không thuyết phục được Huyết Diễm Hổ, nàng không nhiều lời nữa, giơ kiếm lên cao tấn công về phía Huyết Diễm Hổ.
Lúc này Bạch Tử Phàm biết sắp đến lúc quyết định để phân ra thắng bại, nên cả hai sẽ vô cùng tập trung đến trận chiến để không bị sơ sẩy.
Bạch Tử Phàm thầm nói: “Cơ hội của ta đến rồi!“. Nói rồi hắn liền nhanh chân đi lấy dị hỏa, hắn bò qua từng bụi cây một cách khéo léo, cho đến khi trước mắt của hắn xuất hiện một hang đá đồ sộ, hắn nghĩ đây chình là sào huyệt của Huyết Diễm Hổ, nơi cất chứa dị hỏa sao?
Cản thận nhìn vào, Bạch Tử Phàm ngoài ý muốn không phát hiện ra tung tích của nửa đầu yếu thú nào chạy mất, Bạch Tử Phàm trừng mắt, quan sát kỹ một lần nữa, sau đó mới phóng tâm bước vào.
Xem những đầu yêu thú kia đã bị trận chiến trên không hù dọa, hoặc là nói Huyết Diễm Hổ không có thuộc hạ nào.
Bạch Tử Phàm men theo ven đường vào nơi sâu nhất hang động, nhiệt độ càng vào sâu càng nóng đến dị thường.
Cũng may Bạch Tử Phàm tu luyện Âm Dương Tạo Hóa Kinh có thể nói hắn nóng lạnh bất xâm, thế nhưng là nhiệt độ nơi quá cao, cùng với tu vi của hắn còn thấp. Khiến hắn có chút khó chịu, toàn thân phát ra mồ hôi. Hắn ước chừng nhiệt độ hiện tại khoảng giữa 2000 độ C, nhưng đây chỉ là vìa ngoài mà thôi, càng đi vào sâu bên trong nhiệt độ sẽ càng cào...
Cắn răng chịu đựng, cuối cùng hắn Bạch Tử Phàm cũng nhìn thấy dị hỏa ở cuối hàng động, đấy là một ngọn lửa đang cháy trên một chiếc hoa sen, nó thắp sáng cả một hang động tối om. Ngọn lửa ấy thi thoảng ẩn hiện ra một hư ảnh phượng hoàng trông vô cùng diễm lệ.
“Đấy là dị hỏa sao? “: Bạch Tử Phàm cảm giác ngọn lửa này giống như ngọn lửa ở Eternal Flame, nó sẽ không bảo giờ tắt. Đồng thời hắn cũng hỏi ra nghi vấn lâu nay của mình: “Kỳ lạ nhỉ sao ở đây lại xuất hiện dị hỏa vậy Tiểu Trà Trà? “
Nhưng lúc này trong đầu của Bạch Tử Phàm đang vang lên tiếng nói thất thanh của Tiểu Trà Trà: “Âm Dương Phượng Hoàng Diễm “. Nàng không để ý đến câu hỏi của Bạch Tử Phàm
Bạch Tử Phàm thấy Tiểu Trà Trà thất thố như vậy, hắn nói: “Có chuyện gì sao Tiểu Trà Trà.”
Tiểu Trà Trà vẫn không để ý, nàng nói trong vẻ khó tin: “Không thể nào, không thể nào.... Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?”
Bạch Tử Phàm gọi lại Tiểu Trà Trà mội lần nữa, nàng mới bình phục lại tâm trạng trả lời hắn: “Âm Dương Phượng Hoàng Diễm này là của dị hỏa có phẩm cấp cao vô cùng, ban đầu ta cứ nghĩ chỉ là một loại dị hỏa tầm thường nào khác, nhưng thật không ngờ nói lại là Âm Dương Phượng Hoàng Diễm của Phượng Hoàng thần thú.”
Tiểu Trà Trà lại nói: “Kỳ lạ, thật kỳ lạ, tại sao Phượng Hoàng thần thú lại xuất hiện ở nơi cực Bắc hoang sơ này. Ta có thể cảm được khí tức vô cùng mơ nhạt mà Phượng Hoàng thần thú đã lưu lại nơi đây, dù cho nó đã biến mất rất lâu rồi.”
Bạch Tử Phàm cũng có chút thắc mắc, nhưng hắn biết bây giờ không phải thời gian để thắc mắc, hắn nói: “Tiểu Trà Trà làm sao để mang Âm Dương Phượng Hoàng Diễm này đi.”
Tiểu Trà Trà nói: “Âm Dương Phượng Hoàng Diễm này đừng nói là tu vi Luyện Thần Cảnh của ngài, cho dù là cường giả Thiên Cực Cảnh cũng đừng mơ mà thu phục được nó.” Thấy Bạch Tử Phàm gương mặt hiện rõ vẻ lo lắng, Tiểu Trà Trà nói tiếp: “Cũng may chủ nhân ngươi tu luyện Âm Dương Tạo Hóa Kinh nên tương thích với 'âm dương' trong Âm Dương Phượng Hoàng Diễm nên may ra có cơ hội thu phục được nó, nhưng chủ nhân ngài phải cố chịu đau một chút a!”
Bạch Tử Phàm thực sự muốn bẹo đôi má của Tiểu Trà Trà một chút, cô nàng này không biết nói liền một mạch sao? Khiến cho hắn phải uổng công lo lắng một hồi.
Bạch Tử Phàm nhanh chóng thu hồi dị hỏa, tay hắn chạm vào dị hỏa, nó nóng bỏng vô cùng, Bạch Tử Phàm cảm giác như mình đang chạm vào một khối mặt trời mini vậy, làn da của hắn mới lành lại sau lần chiến đấu với Tiêu Chiến lại một nữa rách ra. Hắn cô gắng nhịn đau thu hồi dị hỏa vào nhân trữ vật của mình.
Trước khi bị thu vào nhẫn trữ vật Âm Dương Phượng Hoàng Diễm phát ra một tiếng phượng ngâm, khiến cho cả hang động bị rung lắc dữ dội.
...
Ngoài hang động lúc này trận chiến trên không đã sắp phân ra thắng bại.
Lãnh Nhược Tuyết bị thương nghiêm trọng, quần áo váy của nàng đã dính đầy máu tươi.
Huyết Diễm Hổ cũng bị thương một chút nhưng so với Lãnh Nhược Tuyết nhẹ hơn rất nhiều. Hắn đang chuẩn bị ra đoàn quyết định kết thúc trận đấu, thì bỗng hắn như cảm ứng được gì, ánh mắt léo lên một tia thần quang nhìn về phía sào huyệt của mình.....
[Vui lòng đặt tên cho hệ thống!!]
“Phiền bỏ mẹ”
[Hệ thống Phiền Bỏ Mẹ xin ra mắt túc chủ.]