Trước cửa sơn môn Thái Âm Giáo, Ngu Yên Vũ đang đứng sẵn ở đây để đợi Khô Lâu Ma Quân đến.
Nàng uy vũ đứng giữa trời cao, với dáng đứng thướt tha lại chứa sự uy nghiêm khó tả, trong cái uy nghiêm ấy của nàng còn ẩn dấu một cổ ngạo khí bất diệt, một cái khí thế vô hình chung tỏ ra chỉ để phác họa nét cao quý, kiêu ngạo của nàng.
Với cổ khí thế mà Ngu Yên Vũ tạo ra vào lúc này, sỗ vô hình khiến những tu sĩ có tu vi yếu kém đều có chung một ý nghĩ rằng, quy lạy nàng là đều hiển nhiên.
Một lúc sau, giữa hư không có một vòng xoáy màu đen dần dần hiện lên, cùng theo đó là 2 bóng hình được lên sau vòng xoáy.
Hai bóng hình này một là Khô Lâu Ma Quân, một là La Kiệt.
Lúc này, khi xuất hiện trước mặt của Ngu Yên Vũ, Khô Lâu Ma Quân đã hiển hóa ra hình dạng chân chính của mình, xem như là cách tôn trọng giữa nhưng cường giả có cùng đẳng cấp với nhau.
Chỉ thấy trên người của Khô Lâu Ma Quân lúc này đã không còn mờ ảo như trước, mà thay vào đó thân hình của hắn dần dần được hiển lộ ra, trở nên rõ ràng hơn, khi đã không một màn sương đen bao bọc bề ngoài.
Khi màn sương đen đã tan biến, thì một chiếc thây khô được hiện lên dưới ánh mặt trời, chiếc thây khô này có làn da héo tàn, bên ngoài được bao bọc bởi một chiếc giáp sắt, đầu đội vương miện, trông qua thì rất là ghê rợn, nhưng lại có chút gì đó uy nghiêm khó diễn tả.
Tất cả những thứ đó, kết hợp lại với nhau tạo nên một hình ảnh Khô Lâu Ma Quân đang lăng không giữ bầu trời, khí thế trên thân thân hắn tỏa khiến cho ức vạn tu sĩ đều cảm nhận được nổi khiếp sợ khó phai trong lòng.
Đấy chính là Khô Lâu Ma Quân, một cường giả chân chính, được tôi rèn từ trong núi thây biển máu đi ra.
Trên không trung lúc này không gian đáng không ngừng biến dạng, do cái khí thế của Ngu Yên Vũ và Khô Lâu Ma Quân tạo ra đang không ngưng chèn ép nhau.
Khô Lâu Ma Quân lúc này hai mắt nhìn chằm vào Ngu Yên Vũ, quan sát mỗi cử động của nàng.
Vì một khi cao thủ giao chiến, không thể lơ là một phút, một giây nào.
....
Phía trong Thái Âm Điện, vào lúc này một đôi mắt đang đóng lại lâu nay của Doãn Chí Bình lại từ từ hé ra, thể trạng của hắn trông có vẻ còn rất suy yếu, thế nhưng xem đến thần sắc của hắn, có lẽ tâm tình của hắn đã tỉnh tảo trở lại.
Dù sao Doãn Chí Bình cũng không phải là hạng người tầm thường, hắn tuy rằng ban đầu, hắn bị chiến lực của Ngu Yên Vũ làm cho kinh sợ, tầm tình trở nên rối loạn, nhưng sau khi nằm chết lặng một lúc, hắn đã bình ổn trở lại, tìm kiếm đường thoát thân cho mình.
Thời điềm này, Doãn Chí Bình cũng đã cảm nhận được bầu trời ở bên ngoài Thái Âm Giáo, có 2 đạo nguyên khí vô cùng mãnh liệt đang không ngừng đối nghịch nhau.
Cảm nhận được 2 đạo nguyên khí mãnh liệt này, Doãn Chí Bình âm thầm đoán rằng, đây có lẽ mới là chiến lực chân chính của Ngu Yên Vũ.
Và có thể, lúc này nàng ta đang phải đối đầu với một cường địch nào đó từ bên ngoài Minh Nguyệt Quận đến.
Doãn Chí Bình trong lòng suy nghĩ:
“Đạo nguyên khí còn lại của ai? Ở Minh Nguyệt Quận đã không còn người nào có tạo khí thế như vậy.”
“Vậy chẳng lẻ đạo nguyên khí này là từ nơi khác đến?”
“Nhưng kẻ này là ai? hắn ta đến đấy để đối phó Ngu Yên Vũ sao?”
“Dù sao nàng ta cũng từ bên ngoài tới, lai lịch không rõ ràng.”
Khi này Doãn Chí Bình sử dụng nhãn lực của mình để nhìn ra trước sơn môn, hắn thấy được nhóm người nữ trưởng lão đã chạy ra trước sơn môn của Thái Âm Giáo, để quan sát xem có cường địch nào đến gây loạn.
Xem ra những trưởng lão này, bọn họ nghĩ rằng Doãn Chí Bình đã sắp chết vì sinh cơ trên ngươi hắn gần như đã tuyệt, nên không một ai chú ý đến Doãn Chí Bình.
Nhưng bọn họ lại không biết, Doãn Chí Bình trước kia đã ăn vào một loại bảo dược do Tông Chủ Cốc Sơn Tông cất giữ trong ngươi. Khi ăn loại bảo dược này vào, sẽ khiến cho sinh lực của bản thân co thể kéo dài hơn đôi chút, khi sắp tắt thở.
Gặp được cơ hội trời cho này, Doãn Chí Bình trong đầu nhanh chóng tính kế thoát thân:
“Đây chính là cơ hội duy nhất của ta, hiện giờ Ngu Yên Vũ cùng các nàng kia đang tập chung toàn lực vào tên cường địch đánh tới, lúc này bọn họ sẽ không có thời gian để chú ý đến một kẻ sắp chết như ta.”
“Có cơ hội hội này, ta cần phải nhanh chóng tìm cách thoát thần nơi đây nhanh nhất có thể.”
Doãn Chí Bình lại nhìn sang phía nơi các nữ đệ tử thân truyền của Thái Âm Giáo, các nàng đang nhanh chóng chạy đến sơn môn để quan chiến, lấy tốc độ của các nàng chắc chắn sẽ chậm hơn sư phụ của mình.
Nên khoảng cách giữa hai bên hiện giờ chênh lệch là một khoảng khá xa. Các nàng Ít nhất phải cần một chút thời gian nữa mới đuổi đến chỗ sư phụ của mình.
Nhìn đến đây Doãn Chí Bình trong đầu tiếp tục suy nghĩ:
“Với tu vi hiện giờ của ta mười không còn một nhưng cũng miễn cưỡng đủ sức để bắt đi một nữ đệ tử trong nhóm người này, ít nhất là một nữ đệ tử có tu vi Tông Sư Cảnh.”
“Đợi đến khi thái bổ tên đệ tử này, nguyên âm trên người nàng sẽ giúp cho vết thương trên người ta có hy vọng bình phục, tu vi của ta có cơ hội khôi phục nhanh hơn một chút.”
Nghĩ như vậy, Doãn Chí Bình lấy từ trong nhân trữ vật ra vài viên đan dược rồi cho vào miệng, với viên đan dược này, tuy không thể giúp Doãn Chí Bình nguyên khí khôi phục do bị một chưởng của Ngu Yên Vũ làm cho tán loạn.
Nhưng cũng đủ làm cho viết thương trên người hắn giảm bớt đau đớn, thứ kình lực đang thiêu đốt sinh mệnh mà Ngu Yên Vũ tạo ra trong cơ thể hắn cũng phải tạm ngừng một thời gian.
Để giúp Doãn Chí Bình có phát huy ra tốc độ tốt nhất của mình trong một khoảnh khắc, ít nhất tốc độ sẽ đạt đến 3/5 so vơi lúc toàn thịnh.
Những đan dược này điều trân bảo hiếm có, bình thường công hiệu của nó còn cao hơn rất nhiều, nhưng vết thương lần này của Doãn Chí Bình lại quá thảm trọng, còn ngươi gây ra vết thương ấy tu vi lại quá cao.
Nên những đan dược này còn có công dụng như vậy, đã là quá tốt rồi!!
Sau khi tác dụng của đan dược phát huy tác dụng của nó, vết thương trên thân đã tê lại, Doãn Chí Bình lập tức hướng ánh mắt về phía nhóm đệ tử thân truyền của Thái Âm Giáo.
Trong nhóm người này, Doãn Chí Bình đã tìm được mục tiêu thích hợp cho mình, thế hắn hóa thành một làn cuồng phong, ẩn dấu đi khí tức và dùng hết tốc lực của bản thân, phi thân về phía nhóm đệ tử thân truyền này.
Nhóm đệ tử thân truyền này, họ đang bàn tán sôi nổi với nhau với diễn biến ở trước sơn môn Thái Âm Giáo hiện tại, mà ngây thơ không hay biết rằng, có nguy hiểm sắp ập đến.
“Các ngươi đoán xem, lần này là ai tới đây gây loạn mà Giáo chủ nương nương lẫn các vị trưởng lão, phải ra tận sơn môn nghênh chiến?”
“Người hỏi ta, ta biết hỏi ai, ở Minh Nguyệt Quận ngươi đã thấy ai có tư cách như vậy chưa?”
“Phải a, chẳng lẻ người này từ bên ngoài tới.”
“Không quan tâm hắn là ai, vì dù là ai đi nữa, chúng ta cũng sắp có phim hay để xem, có chuyện mới để buôn rồi.”
Cứ như vậy, các nàng vừa đi vừa bàn tán sôi nổi với nhau thì, bỗng nhiên các cảm giác được mái tóc của mình bay lên, phía sau có một cơn cuồng phong thấp thoáng ấp đến.
Cơn cuồng phong này che dấu khi tức vô cùng kĩ, lấy tu vi của các nàng, chỉ khi nào cơn cuồng phong này ấp đến gần, các nàng mới cảm giác được sự tồn tại của nó.
Khi thấy cơn cuồng phong thấp thoáng này lách qua các nàng mà đi, hướng về phía Sở Nguyệt Thiền mà tới, các nàng lập tức có phản ứng, kinh hô lên:
“Nguyệt Thiền sư tỷ cẩn thận!!”
(còn tiếp)