“Huýttt!”
Một tiếng 'huýt' dài vàng lên. Bạch Tử Phàm xuống ngựa nhìn khung cảnh mênh mông phía trước.
Bây giờ mặt trời đang dần lên cao đón chào một ngày mới, những tía nắng ấm áp, ban mai của mặt trời cũng không thể xua tan được bầu không khí hoang vu nơi đây.
Hắn vỗ vỗ đầu của con ngựa nói: “Xích Thố huynh ngươi đi đi. Đoạn đường này ta phải cảm tạ người rất nhiều! Đây là chút linh thạch xem như lộ phí của ta người hãy cầm lấy mà dùng!” Hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một ít linh thạch đưa cho Xích Thố Vương.
Thế nhưng không đợi hắn nói hết, Xích Thố Vương đã chạy thật nhanh rồi biến mất, nó chạy như chưa bao giờ được chạy, nó không dám quay đầu lại như sợ bị Bạch Tử Phàm bị bắt lại một dạng.
Bạch Tử Phàm thấy thế có chút nói: “Thật là một con ngựa tốt a. Có thể chạy gần 10 ngày không ngừng nghỉ, vậy mà không than lên một tiếng 'mệt' nào. Không như những con ngựa kiếp trước ta cưỡi, mới có 3 giờ mà đã than lên rằng: “
“Ta không chịu nỗi nữa ah....”
“Hãy tha cho ta đi...! “
“A....Nhẹ chút....! “
À phì, ta đang nói gì thế này:D
Tiểu Trà Trà thấy Bạch Tử Phàm đang lảm nhảm một mình, nàng khinh bỉ nhìn hắn nói: “Chủ nhân, ngựa làm sao biết nói chứ, nhìn cái bộ dạng chạy mười ngày mười đêm không ngừng nghỉ của nó xem, bây giờ đến đứng cũng đứng không vững, được thả ra rồi nó làm sao lại dám thấy chủ nhân ngài!”
Rồi nàng khó hiểu nói tiếp: “Chủ nhân a. Sao ngài lại đưa linh thạch cho nó, nó có biết dùng đâu”
Bạch Tử Phàm có chút xấu hổ, tay sờ mũi quay đầu nói: “ Khụ... Là ta quen tay a!“. Kiếp trước hắn cưỡi ngựa khá nhiều nên nhất thời hắn làm theo bản năng kiếp trước của mình, cưỡi xong trả tiền nên có chút nhầm lẫn a.
....
Ở Tắc Bắc hoang mạc này diện tích rộng lớn vô tận, cương giả dưới Thiên Cực Cảnh chưa ai có thể khám phá hết được Tắc Bắc hoang mạc.
Tắc Bắc hoang mạc là một trong những con đường dẫn đến kinh thành, nơi được gọi là đệ nhất đế đô của Bắc vực. Nên ở nơi đây có các thương đội, có các dong binh đoàn vận chuyển hàng hóa nhiều không kể hết.
Tắc Bắc hoang mạc cũng là nơi trú ngụ của yêu tộc, càng vào sâu hoang mạc sẽ gặp được yêu thú có cấp độ càng cao.
Các dong binh đoàn cũng nhiều lần bị yêu thú tập kích, thế những cùng vì tăng cường tu vi của mình, vì cuộc sống miếng cơm manh áo mà họ phải liều mạng vận chuyển qua nơi đây.
....
Bạch Tử Phàm suy nghĩ một chút tạm thời hắn dự định muốn ở lại nơi đây để thí luyện kỹ năng chiến đấu cho mình, dù sao kỹ năng chiến đấu của hắn cũng chưa có nhiều.
Hiện giờ tu vi của hắn đã là Luyện Thần Cảnh trung kỳ nhờ vào hắn chăm chỉ tập luyện ngày đêm. Và một nhờ vào phụ trợ của linh dược mà Tiêu Viễn tặng.
Còn về vết thương của nương nương, hắn nghe Tiểu Trà Trà nói nàng có thể ít nhất không chế được 'cực âm chi khí' trong vòng hai năm nữa nếu như nàng không xuất thủ. Nên tạm thời hắn không cần nhanh chóng đi tìm dị hỏa về cho nàng.
....
Bạch Tử Phàm bắt đầu quá trình thí luyện của mình, hắn liều miệng tập luyện bằng cách tìm kiếm khiêu chiến với các yêu thú trong Tắc Bắc hoang mạc này, hầu như con yêu thú nào cũng bị hắn trêu trọc một ít. Tuy nhiên hắn chỉ trêu trọc yêu thú nằm ở vùng ven ngoài hoang mạc, nơi mà yếu thú Tông Sư Cảnh đã là bá chủ.
Cứ như vậy hắn chăm chỉ luyện tập, không biết mệt mỏi.
Đến một ngày hắn như tìm thấy nữa kia của đời mình, nó là một đầu Hỏa Hầu, có phẩm cấp Tông Sư Cảnh trung kỳ, là đối tượng luyện tập trong mơ của Bạch Tử Phàm. Bạch Tử Phàm bắt đầu liều mạng đối chiến với nó. Hỏa Hầu cũng muốn dậy dỗ cho tên nhân loại không biết trời cao đất rộng này một bài học trước khi làm thịt hắn.
Hắn chưa gặp được tên nhân loại Luyện Thần Cảnh nào mà tự đưa đầu của mình đến cửa để cho nó ăn a.
Thế là hai bên lao vào nhau quần chiến!!!
Hỏa Hầu tuy lần nào cũng đánh cho tên Bạch Tử Phàm này chỉ còn nữa cái mạng, thế những không lần nào mà nó giữ chân lại Bạch Tử Phàm được nếu như Bạch Tử Phàm có ý bỏ chốn. Làm cho hắn bực tức không thôi.
Còn Bạch Tử Phàm nhờ vào Âm Dương Tạo Hóa Kinh hắn nên nhanh chóng bình phục thương thế, khôi phục lại thân thể, cứ sau mỗi lần hồi phục ấy chiến lực của hắn lại tăng vọt lên một mảng lớn.
Dần dần Hỏa Hầu càng đánh càng kinh hãi tên nhân loại này càng đánh càng lợi hại hơn, thực lực của hắn tăng lên nhanh chóng một cách thật đáng sợ, đặc biệt là nhục thân của hắn cứng rắn vô cùng, phải biết rằng yêu thú mới được xưng là đệ nhất nhục thận, có lực phòng ngự chống chịu cũng đệ nhất nha!
Hỏa Hầu bắt đầu nghi ngờ nhân sinh!
Cho đến một hôm trăng thanh gió mát, trời không mưa mà nắng, Hỏa Hầu mới nhận ra là tên nhân loại khốn khiếp này lấy hắn làm công cụ để tập luyện, hắn liền tức giận đến điên lên mà không thể làm gì. nên hắn không thèm để ý đến Bạch Tử Phàm nữa, mặc cho Bạch Tử Phàm có la chửi, trêu ngươi hắn như thế nào đi nữa!
Bạch Tử Phàm thấy Hỏa Hầu tự nhiên hờn dỗi mình, hắn ngay lập tức tìm cách dỗ dành Hỏa Hầu như dỗ người yêu.
Bạch Tử Phàm đứng ngoài sơn động nói bằng giọng chân tình: “Khỉ con à, mau ra ngoài cũng ta tập luyện đi, ta hứa không đánh đập ngươi nữa...”
“Khỉ con à nhanh ra đây ta cho ăn chuối.....”
Thấy dỗ dành Hỏa Hầu không có hiệu quả, Bạch Tử Phàm tức giận liền chuyển sang chửi bới.
“Hỏa Hầu khốn khiếp! Nếu ngươi còn không ra sơn động này thì sau này ngươi đẻ con sẽ không có lỗ đítt.”
“Hỏa Hầu khốn khiếp! Nếu ngươi còn không ra đây, ngươi sau này đẻ con chỉ có thể là khỉ.”
“Không đúng... hạng người như ngươi sẽ không bao giờ có người yêu...”
Hỏa Hầu tức giận vô cùng, hắn gầm thét trong sơn động, đời hắn chưa bao giờ phải chịu uất ức đến thế!
Thế nhưng hắn có nổi khổ không thể nói hết được nha, hắn đánh thì tên này dai như đỉa không thể chết được. Mà sau mỗi lần bị thương hồi phục lại, tu vi tên này lại bất ngờ tăng lên một mảng lớn, đến bây giờ chênh lệch so với hắn đã không còn xa.
Cái này mẹ nó là thể loại gì a! Hỏi hắn còn tiếp tục đánh cái gì nữa!
Ngoài sơn động, Bạch Tử Phàm thật sự hết cách tên Hỏa Hầu thiên phú nhận nhịn còn thật sự rất giỏi a. Mặc cho dỗ dành, chửi bới thế nào con Hỏa Hầu này cũng kêu lên một tiếng trả lời hắn.
Haiz, Thật sự hết cách rồi, ta đi tìm đối thủ khác vậy.
....
Thí luyện cứ vậy diễn ra!
Sau ba tháng khổ luyện Bạch Tử Phàm đã đột phá đến Luyện Thần Cảnh hậu kỳ cùng lúc với một nhân vật khác tạo nên lịch sử vô tiền khoáng hậu ở Linh Vũ đại lục này.
Trong suốt thời gian này Âm Dương Tạo Hóa Kinh của Bạch Tử Phàm đã đột phá lên được Tầng một viên mãn.
Ngoài ra hắn còn học lén được một số vũ kỹ chiêu thức của các cường giả trong các dong binh đoàn chiến đấu khi bị yêu thú tập kích, giờ đây hắn có thể diễn hóa giống 7-8 phần của các chiêu thức của những cường giả ấy. Đây chính là thiên phú học tập của hắn từ kiếp trước cho tới kiếp này.
Bạch Tử Phàm dơ hai tay lên cảm nhận nguyên khí đang chuyển động trong thân thể, hắn cảm khái nói: “Tu luyện thật là tốt a, thân thể khỏe mạnh vô cùng, tuổi thọ cũng nhiều không đếm hết. Bây giờ nếu như để cho ta đối chiến lại với hai tên khách khanh của Tiêu gia, ta tin rằng có thể một tay trấn áp được bọn họ“.
Nói xong, hắn vận lên nguyên khí bắn ra một chương đầy uy lực vào một hòn đá to gần đấy.
“Bùm!”
“Chiu chiu!”
Hòn đá kia lập tức chia năm xẻ bảy.
[Vui lòng đặt tên cho hệ thống!!]
“Phiền bỏ mẹ”
[Hệ thống Phiền Bỏ Mẹ xin ra mắt túc chủ.]