Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 61: Chương 61: Đặt hết niềm tin vào Tiểu Trà Trà.




Bạch Tử Phàm thân hình run lên, hắn ngay lập tức quay người lại, để xác nhận chủ nhân của giọng nói đó, có đúng như mình đã đoán hay không.

Sau khi Bạch Tử Phàm quay người nhìn lại, thì đã thấy, trước mặt của mình, xuất hiện một nữ tử, không biết nàng ta đứng đó từ khi nào.

Nử tử này trên thân khoắc một chiếc áo choàng đỏ, trên chiếc cỗ trắng như tuyết của nàng, có một đoàn khăn choàng lông xù màu trắng khoắc lên, khiến nàng thêm phần trang nhã, kiêu sa.

Mặc dù trên khuân mặt của nàng, bị che đi bởi một tấm khăn lụa, nhưng với dáng người nở nang, thân hình thướt tha và khí chất cao quý riếng biệt của mình, đủ để cho người ta nhận định, dấu phía sau tấm khắn lụa kia, chắc chắc là một khuân mặt xinh đẹp tuyệt luân có một không hai.

Nàng ta xinh đẹp là vậy, thế nhưng lúc này, trên thân thể của nàng ta, lại đang có một tầng hàn băng bao phủ, nó đang bốc lên những hàn khí lạnh kinh người.

Dù đang đứng cách xa nàng ta tới chừng 5m, nhưng Bạch Tử Phàm vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, hàn khí phát ra từ người nàng, âm lạnh đến mức nào.

Sau khi đã xác định rõ nữ tử này, đúng như trong suy đoán của mình, Bạch Tử Phàm kịp thời hô lên: “Giáo chủ nương nương!!”

Ngu Yên Vũ nói: “Mau đưa dị hỏa cho ta!!”

Trong giọng nói của nàng, không cho Bạch Tử Phàm bất kỳ một cơ hội từ chối nào. Bởi nàng đã quá quen, là một nữ vương đầy quyền lực, thường xuyên ra lệnh cho người khác. Cái phóng phong thái ấy, nó đã thấm sâu vào trong tính cách của nàng, khó có thể tách rời.

Bạch Tử Phàm thấy dáng vẻ của Ngu Yên Vũ, biết được trạng thái của nàng ta đang rất không ổn, hắn ngay lập tức lấy ra Âm Dương Phượng Hoàng Diễm cho nàng.

Nhìn dị hỏa mới được Bạch Tử Phàm lấy ra trên tay, khuân mặt của Ngu Yên Vũ liền biến sắc, nội tâm rung động, thất thanh kêu lên: “Âm Dương Phượng Hoàng Diễm!!”

Ngu Yên Vũ đưa tay, bắt lấy tay của Bạch Tử Phàm nói: “Người lấy nó ở đâu? Mau nói cho ta biết?”

Bạch Tử Phàm cảm giác được bàn tay của mình, bị một bàn tay ngọc nắm chặt. Bàn tay ngọc này, tinh xảo vô cùng, nó trắng bóng như trân châu, mềm mại tựa như bông, thế nhưng nó lại lạnh đến kinh người.

Nhất thời khiến cho, bàn tay của Bạch Tử Phàm nửa lạnh, nửa nóng.

Nhưng Bạch Tử Phàm cũng không có tâm trạng để thưởng thức, chiếc bàn tay khiến người người rung động này.

Bởi vì lúc này, Ngu Yên Vũ dùng lực quá mạnh, khiến bàn tay của hắn như bị bóp nát ra, thành từng mảnh vậy, cộng với vết thương còn lưu lại trong cơ thể, nên khiến cho Bạch Tử Phàm có cảm giác, đau đến không thở nổi.

Bạch Tử Phàm cố gắng nhịn đau nói: “Giáo...giáo chủ...nhẹ...nhẹ... một chút..!!”

Ngu Yên Vũ nhíu mày lại, mới nhận ra mình đã quá thất thố, nàng buông lỏng bàn tay của hắn ra, thu bàn tay của mình về, trầm giọng nói “Nếu không muốn chết thì mau nói cho ta biết, người thấy Âm Dương Phượng Hoàng Diễm này ở đâu?”

Bạch Tử Phàm nhất thời không hiểu sao, nàng ta lại thất thố tới như vậy, thế là cẩn thận trả lời: “Bẩm Giáo chủ, tiểu nhân thấy nó ở trong một hang động ở Tắc Bắc hoang mạc.”

Ngu Yên Vũ đang muốn hỏi thêm, nhưng lúc này hàn khí trên người nàng lại lần nữa phát tác. Lần này có vẻ như, nó còn phát tác mạnh hơn lần trước, khiến toàn thân của nàng, dần dần đóng băng lại.

Ngu Yên Vũ đành phải tạm thời, áp chế lại tâm tình đang xôn xao trong lòng, mà trị cái hàn khí đang đóng bằng cơ thể nàng lại trước mắt.

Ngu Yên Vũ lập tức lấy Âm Dương Phượng Hoàng Diễm từ trong tay Bạch Tử Phàm, ngồi xuống một nơi sạch sẽ trên nền đất, để luyện hóa nó.

Bạch Tử Phàm vuốt bàn tay còn đang đau đớn của mình, ánh mắt hắn trầm ngầm nhìn về phía Ngu Yên Vũ.

Hắn phải lần nữa công nhận rằng, nàng ta thật sự rất đẹp. Hắn là loại đàn ông trưởng thành, nên một nữ nhân chỉ có nhan sắc thôi, hắn sẽ không bao giờ công nhận, nàng ta xinh đẹp.

Mà dung nhan xinh đẹp, còn phải dựa vào cả khí chất. Khí chất ẩn chứa trong từng cử chỉ, từng cái thần thái, được toát ra từ nữ nhân ấy, có như như vậy Bạch Tử Phàm mới công nhận, nữ nhân ấy đủ xinh đẹp.

Ngu Yên Vũ ngồi xếp bằng nơi ấy, nhưng dáng người yêu kiều, động lòng người của nàng ta, càng phát họa ra rõ ràng.

Chỉ với dáng người ấy thôi, nhưng cũng đủ khiến người khác có xúc động, không nên có. Còn khuân mặt của nàng ta, dù đã bị một chiếc khăn lụa che lại hơn phân nửa, thế những chỉ với một nửa được hé lộ ra. Và nhìn từ góc nghiêng, cũng đã khiến cho người phàm say đắm về góc nghiêng ấy.

Dù Ngu Yên Vũ đẹp xuất sắc là vậy, thế nhưng Bạch Tử Phàm hắn, cũng phải loại người, thấy sắc mà quên não.

Trong lòng hắn đang nổi lên những tính toán riêng của mình.

“Tại sao Ngu Yên Vũ khi thấy Âm Dương Phượng Hoàng Diễm lại thất thố, không khống chế nổi mình như vậy?”

“Phải biết, dù là lúc đang trọng thương cần đến dị hỏa, nàng ta cũng không gấp gáp, mất không chế như vậy. Chẳng lẻ là Âm Dương Phượng Hoàng Diễm này, phẩm cấp quá cao, nên khiến nàng ta chấn động như vậy.”

“Nhưng ánh mắt của nàng ta khi đó, không giống như nhìn thấy bảo vật mà thất thố, mà ngược lại, trong ánh mắt của nàng ta, giống như là ẩn chứa cố sự gì đó.”

Nhờ lại ánh mắt của Ngu Yên Vũ khi ấy, Bạch Tử Phàm cảm thấy Ngu Yên Vũ nhìn thấy trân bảo mà thất thố, là điều không có nhiều khả năng. Nhưng điều này Bạch Tử Phàm tạm thời chỉ có thể nghi hoặc mà chưa thể phán đoán chính xác được, nên hắn nghĩ sang đến vấn đề khác.

“Có phải hay không, Ngu Yên Vũ ngay từ đầu, đã theo dõi ta?”

“Đúng như vậy a, Ngu Yên Vũ đường đường là nhất giáo chi chủ, sao có thể dễ dàng, đi tin lời của một tên Tiểu lâu la như ta chứ.”

“Khi ấy Ngu Yên Vũ chỉ chấp nhận yêu cầu của ta, bởi vì nàng ta, đã gần như không còn cách nào khác, mà dị hỏa lại quá quan trọng với nàng ta. Nếu như là lúc bình thường, sợ rằng Ngu Yên Vũ sẽ không lãng phí thời gian, để gặp một tên Tiểu lâu la như ta.”

“Và ngay từ đầu, Ngu Yên Vũ cũng không có bao nhiêu hy vọng về ta có lấy được dị hỏa hay không. Nhưng nàng ta đã không còn cách nào khác, nên mới cho ta cơ hội, cũng như tự tạo ra cho mình một cơ hội mỏng manh.”

“Và cũng từ lúc ấy, nàng ta cũng đã âm thầm theo dõi, quan sát ta.”

Nghĩ tới đây, bỗng Bạch Tử Phàm giật mình:

“Vậy chẳng phải những bí mật riêng tư của ta và Lãnh Nhược Tuyết, không phải bị nàng ta thấy hết a. Haiz, Tiểu Trà Trà đáng chết, vậy mà không phát hiện ra thủ đoạn của Ngu Yên Vũ.”

Bạch Tử Phàm bỗng nhiên cảm thấy, còn một điều quan trọng hơn, cần mình phải suy nghĩ.

“Vậy Ngu Yên Vũ có hay không biết được, những bí mật trên người ta!!”

Bạch Tử Phàm lại hoảng sợ nghĩ tiếp:

“Nếu như Ngu Yên Vũ thật biết được những bí mật trên người ta, liệu Ngu Yên Vũ có thể hay không, sẽ gây ra bất lợi cho ta.”

“Ta có nên bỏ chạy khỏi nơi đây hay không. Tuy rằng ta đã có chút hiểu biết về thế giới này, nhưng bây giờ ta vẫn chưa đủ khả năng để bảo toàn mạng sống, khi bước ra thế giới rộng lớn kia.”

“A. Đúng rồi, suýt nữa thì ta quên mất. Không phải Tiểu Trà Trà, đã cung cấp cho ta, về tính cách của Ngu Yên Vũ sao?”

Bạch Tử Phàm nhớ lại, những tính cách của Ngu Yên Vũ mà Tiểu Trà Trà đã cung cấp cho hắn:

“Tính cách của Ngu Yên Vũ 【Tự tin, khoan dung, hiếu thắng, nghĩa khí, tinh xảo, yêu thích quyền lực, dám yêu dám hận, yêu mị】. Nếu như Ngu Yên Vũ có tính cách khoan dung, nghĩa khí. Vậy với việc ta đã lấy được dị hỏa để cứu nàng ta. Nên rất có thể nàng ta sẽ không gây bất lợi bất lợi gì cho ta.”

“Hây, chỉ mong là lần này phân tích đúng Tiểu Trà Trà đúng!!”

Tiểu Trà Trà đã nhiều lần làm Bạch Tử Phàm mất niềm tin. Rút kinh nghiệm từ nhiều lần ấy, nên có một số chuyện, Bạch Tử Phàm không thể đặt hết niềm tin vào Tiểu Trà Trà được, hắn rất sợ mình lần nữa bị nàng ta hố!!

Nhưng lần này, Bạch Tử Phàm chỉ có thể cầu nguyện, năng lực của Tiểu Trà Trà lần này phát huy đúng hiệu quả.

“Xem như lần này, ta phải đặt hết niềm tin vào Tiểu Trà Trà rồi”

Bạch Tử Phàm tiếp tục miên man suy nghĩ..

(còn tiếp)

P/s: Đêm khuya còn 1c...

Xin cảm tạ đạo hữu: Dù Không Mà Bước đã liên tục tặng hoa!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.