Cũng là khu rừng nguyên sơ ấy, nhưng cách đó không xa, trên không trung, có bốn cái bóng đen đang đứng ngạo nghễ, quan sát tình hình cuộc chiến.
Bốn cái bóng này, lấy hai cái bóng ở giữa làm trung tâm, hai cái bóng còn lại đứng sau lưng cuối đầu, cung kính lắng nghe những gì hai cái bóng đen phía trước nói.
Hai cái bóng đen phía trước, một vị có khuân mặt vuông vắn, làn da ngăm đen, trên miệng khóe miệng, có một chòm râu mọc ngược, khiến cho người đối diện có cảm giác, không giận tự uy, trên thân mặc một bộ y phục, có xích giáp màu đen bao phủ, hắn chính là Huyết Chiến Cường, Huyết Thần Giáo Giáo chủ.
Còn vị đang đứng bên cạnh mặc một thân hắc bào, đeo một chiếc mặt nạ trông dữ tợn vô cùng, cái bóng đen này chính là môn chủ Ma Môn.
Lần này cả hai cường giả uy danh hiển hách này, cùng hợp tác đến đây để truy tìm tung tích của Ngu Yên Vũ.
Ma Môn môn chủ mở miệng nói: “Không có tung tích của Ngu Yên Vũ sao?” giọng nói của hắn lanh lãnh, nghe rất rợn người, luôn khiến cho người đối diện có cảm giác như đang nói chuyện với một ác quỷ tới từ địa ngục đến vậy.
Huyết Chiến Cường mở miệng nói: “Ta đã do xét khắp Tắc Bắc hoang mạc, nhưng cũng không thể dò xét ra được tung tích của nàng ta.”
Ma Môn môn chủ nghi hoặc: “Chẳng lẽ chấn động dị tượng ở Tắc Bắc hoang mạc không phải do nàng ta gây ra.”
Huyết Chiến Cường lắc đầu nói: “Đều này rất khó nói, ta đến xem xét nơi được coi là trung tâm của dị tượng, phát hiện ra nơi ấy không khác gì một bãi chiến trường, đại địa bị vỡ nát nghiêm trọng, nhiều khu rừng bị hủy diệt, đến cả ngọn cỏ cũng không còn”
“Với sức phá hủy khủng khiếp như vậy, ngoài cường giả Thiên Cực Cảnh trở lên, những cảnh giới khác, không thể gây nên ra sức phá hủy như vậy được.”
“Ta đoán rằng đã có cường Thiên Cực Cảnh ngã xuống, trước khi chết hắn muốn dùng toàn bộ nguyên khí của mình để cùng đối phương đồng quy vụ tận, vậy nên mới gây ra dị tượng chấn động như vậy.”
Ma Môn môn chủ nói: “Có thể cho là như vậy, nhưng vị Thiên Cực Cảnh ngã xuống ở Tắc Bắc hoang mạc là ai?? Ở Minh Nguyệt Quận không có nhiều cường giả đạt đến Thiên Cực Cảnh, mỗi một người ngã xuống, sẽ gây nên chấn động không nhỏ.”
Huyết Chiến Cường nói: “Việc này, ta vẫn đang tiếp tục điều tra.”
Ma Môn môn chủ gật đầu, tán thành tán thành lời phân tích trước đó của Huyết Chiến Cường, hắn lại nhìn về phía chiến trường, nói: “Vậy nên Huyết huynh muốn dùng những đệ tử Thái Âm Giáo này để ép Ngu Yên Vũ xuất hiện.”
Huyết Chiến Cường mỉm cười ẩm hiểm, nói: “Cũng chỉ có cách này, nếu như Ngu Yên Vũ không xuất hiện, chúng ta liền tiện tay diệt sát những hậu bối này đi là được, còn nếu như Ngu Yên Vũ thật xuất hiện, với thương thế của nàng ta, chẳng lẻ, ta huynh cùng hợp lực, còn lo không lưu lại được nàng ta.”
Ma Môn môn chủ trong lòng thầm mắng: “Lão tặc này quả nhiên đủ âm hiểm, đường đường là nhất giáo chi chủ của một đại phái chính đạo, nhưng phong cách làm việc lại không thua gì Ma Môn bọn ta.”
“Nhưng điều này không quan trọng, kẻ làm đại sự, cần phải như vậy, mà có cộng sự như hắn, ta cũng đỡ phải lo nghĩ nhiều. Thế nhưng khi hợp tác xong, ta phải thật sự xin lỗi hắn rồi...kiệt kiệt”
Ổn định lại những suy nghĩ trong lòng, Ma Môn môn chủ nói sang truyện khác: “Thế cục bên kia thế nào rồi.”
Huyết Chiến Cường cũng không biết nãy giờ Ma Môn môn chỉ đang suy nghĩ điều gì, hắn đang chắp tay xem cuộc chiến, nghe thấy lời Ma Môn môn chủ hỏi, hắn quay sang trả lời: “ Ta đã phái Huyết Tuyệt, Huyết Lãnh cùng các cao tầng của Huyết Thần Giáo đến hỗ trợ, Thái Âm Giáo chỉ còn Thu Thảo tiên tử là lợi hại nhất, nhưng với sức của mình nàng, một mình chống lại cao tầng của Huyết Thần Giáo cùng cao tầng của Ma Môn là không đủ, nên xem như, thế cục bên kia đã định.”
Ma Môn môn chủ cười nói: “Hèn gì, ta thấy Huyết huynh bình thản như vậy, dù Ngu Yên Vũ không xuất hiện ở đây, thì nàng ta cũng đã không còn nơi để về nữa rồi, ha ha....Huyết huynh liệu sự thật khiến La Mỗ này khâm phục.”
Nghe được người như Ma Môn môn chủ vuốt mông ngựa, Huyết Chiến Cường trong mắt cũng khó mà che dấu được sự đắc ý, hắn cười nói: “Ha ha...La Huynh khiếm tốn, nếu như không có La huynh hỗ trợ, sự việc nào có thuận lợi như vậy. “
Tiếp đến giọng nói của Huyết Chiến Cường lại lạnh xuống nói: “Mọi thứ đều đã ôn thỏa, nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Mấu chốt, nằm ở tên Doãn Chí Bình kia, thế nhưng ta thấy hắn thật ngây thơ, với tu vi của hắn cũng muốn phân chia lợi ích với hai người chúng ta.”
Ma Môn môn chủ trâm tư lúc rồi nói: “Nhưng theo những gì ta biết, tên này không ngốc đến vậy mới phải.”
Huyết Chiến Cường khinh thường nói: “Đích thực là có chút thủ đoạn, tên này luôn điệu thấp làm người, nhưng vậy thì sao chứ, đứng trước tu vi tuyệt đối của chúng ta, chút thủ đoạn của hắn, tính là cái gì.” Nói xong hắn cười vang lên cách mỉa mai.
Kiệt Kiệt Kiệt Kiệt Kiệt......
Ma Môn môn chủ cũng cười theo, nhất thời hại vị đại hung chủ cùng cười lớn, tiếng ghê rợn vô cùng, âm thanh ghê rợn vang vãng cả một vùng trời, khiến muôn thú xung quanh run sợ, không dám bén mảng tới gần.
Trong lòng hai vị cường giả đỉnh cao Minh Nguyệt Quận này, đều mang tính toán riêng của mình, nhưng lúc này lại ăn ý vô cùng, thân thiết xem nhau như là thân huynh đệ.
“Phải rồi Huyết huynh có cảm thấy trên thân của tên tiểu tử, kia có chút gì đó là lạ không?” Lúc sau, Ma Môn môn chủ mở miệng nói, ánh mắt hắn hướng về phía đang xảy ra giao chiến.
Huyết Chiến Cường gật đầu, quan sát một lúc, rồi nói: “Ta cảm thấy trên thân hắn cất giấu một thứ gì có hỏa lực rất lớn, tựa như đang mời chào ta vậy.
Ma Môn môn chủ phụ họa theo: “ Ta cũng cảm giác như vậy, xem ra thứ này rất không tầm thường.”
Huyết Chiến Cường nhíu máy nói: “Điều này thật kỳ lạ, đồ vật trên người tiểu tử kia là gì, vậy mà lại cùng lúc khiến cả ta và huynh cùng tâm động chứ. “
.....
Trở lại với chiến trường bên nay, sau một hồi, đánh lén không thành công, hai bên theo lẽ thường, quay về giao tranh bằng miệng lưỡi, trước mỗi trận chiến trước theo như thông lệ. .
||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||
Mở miệng khởi khai màn cho cuộc khẩu chiến này, chính là một tên đầu lĩnh của trong đám người của Ma Môn.
“Ha Ha, thú vị a, đã bị các người phát hiện ra, vậy thì không bọn ta cũng không cần thiết sử dụng 《 Ảnh Vũ Sát》 trêu đùa với các người nữa.”
Lập tức, bên phía Thái Âm Giáo lên tiếng đáp trả, người đáp trả là một trong hai người có tu vi Đại Tông Sư Cảnh đỉnh phong, tu vi cao nhất trong số các đệ tử thân truyền của Thái Âm Giáo ở nơi này.
“Ma Môn vô sĩ, các ngươi nghĩ với chút bản lãnh của các người, có thế làm gì được bọn ta. Hắc Ảnh nếu như có gan, thì lại đây cùng ta giao đấu 1v1.”
Hắc Ảnh cười châm chọc nói: “Thái Vũ a, người vẫn nóng tính như ngày nào. Nếu như người muốn biết bọn ta có làm gì được các ngươi, thì chút nữa ngươi xem, chúng ta sẽ là gì với các người.”
Đôi mắt Hắc Ảnh đảo quanh thân thể của Thái vũ một vòng rồi nói: “Chậc...chậc...tuy rằng bây giờ ta nhìn ngươi có chút lớn tuổi, thế nhưng ta lại cảm càng có thêm phần hấp dẫn đâu.”
Hắc hăc hắc....
Khi giọng nói của Hắc Ảnh kết thúc bên Ma Môn cùng cười lớn phụ họa.
Hai bên đang đấu võ mồm cao trào, cũng là lúc Bạch Tử Phàm âm thầm quan sát thế trận, nhân số bên đối phương nhiều hơn bên hắn rất nhiều.
Thậm chí bên phía của hắn đã có nhiều đệ tử bị thương, nếu như tiếp tục đánh lâu dài, sợ là, khó có cở hội trốn được..... (còn tiếp)
P/s: (kịch hay còn ở phía sau)
[Vui lòng đặt tên cho hệ thống!!]
“Phiền bỏ mẹ”
[Hệ thống Phiền Bỏ Mẹ xin ra mắt túc chủ.]