Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 105: Chương 105: Đôi khi não tàn một chút, cũng không hẳn là xấu




Bọn họ còn nghe nói, vị Đại trưởng lão trước mặt này kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, đầu của tên Doãn Chí Bình đã tự rơi xuống đất rồi.

Còn có một kịch bản khác là vị Đại trưởng lão này, dù cách xa Doãn Chí Bình hơn hàng trăm milimet, thế nhưng chỉ cần hắn phất tay, gõ phím một cái, Doãn Chí Bình đã tự đăng xuất khỏi Linh Vũ đại lục, từ lúc nào rồi không hay.

Tất cả những lời đồn đãi này, đều do các vị nữ trương lão, chấp sự Thái Âm Giáo, các tỳ nữ bên cạnh Giáo chủ Thái Âm Giáo truyền ra.

Còn những chuyện khác bọn họ không hề hay biết gì, bởi dù sao, những chuyện Doãn Chí Bình làm nếu như tiết lộ bất cứ một chuyện nào ra ngoài, đều sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Thái Âm Giáo.

Nên các vị trưởng lão, chấp sự của Thái Âm Giáo đã tự bàn bạc với nhau rằng, chuyện Doãn Chí Bình hại chết Tông Chủ Cốc Sơn Tông hay việc hắn thải bổ sư phụ của mình, tất cả đều không được truyền ra ngoài.

Dù sao bao năm nay, người ở Minh Nguyệt Quận này đều có một nhận định chung rằng, tất cả những chuyện xấu đó đều do Ma Môn làm.

Ma Môn đã có nhiều tiếng xấu, thêm vài tiếng xấu nữa cũng chả sao.

Và đối 3 vị trưởng lão của cái phái chính đạo ở đây, sau khi bọn họ kết hợp những tin tức này lại với nhau, cùng vị Đại trưởng lão mới của Thái Âm Giáo đáng ngồi trước mặt bọn họ này, bọn họ khó có thể tin rằng, đây chính là sự thật!!

Với tu vi Tông Sư Cảnh của hắn, vậy mà lại có giết được một cường giả Thiên Cực Cảnh lâu năm như Doãn Chí Bình.

Trừ khi...trừ khi...vị Đại trưởng lão mới của Thái Âm Giáo này, ưa thích giả heo ăn thịt hổ, có sở thích ẩn dấu tu vi, bên ngoài thì trông như ất ơ nào đó, nhưng bên trong, tu vi lại sâu không thể lường được.

Có lẽ là vậy...có lẽ là vậy...và chỉ có thể là vậy!!

Vì Thái Âm Giáo, cũng không là phải là một giáo phái tầm thường, và người trong Thái Âm Giáo, không phải ai cũng đều là não tàn, không có đầu óc mà đi chọn một tên có tu vi thấp kém, không có chút bản lĩnh gì lên làm Đại trưởng lão.

Chắc chắn trong đó có ẩn chứa nguyên do mà người ngoài như bọn họ không biết đến.

Do đó với những pha tự não bổ thần thánh của mình, 3 vị trưởng lão của các phái chính đạo cũng không vì tu vi của Bạch Tử Phàm kém cỏi mà tỏ ra quá thất lễ hay xem thường hắn.

Bởi vì không riêng gì tu vi của hắn, chỉ riêng cái danh phong Đại trưởng lão của Thái Âm Giáo cũng đủ khiến bọn họ phải tôn trọng rồi.

Khi mới vừa trước đây mấy hôm thôi, bọn họ vừa mới được chứng kiến cái sức mạnh tuyệt đối, kinh tuyệt của Giáo chủ nương nương Thái Âm Giáo, đến bấy giờ trong lòng bọn họ vẫn chưa quên được cái sức mạnh đáng sợ ấy đây.

Nhận thấy trong căn phòng này ai ai cũng hiếu kỳ đánh giá mình, Bạch Tử Phàm không khỏi cười khổ, quả nhiên với thân phận đặc thù này của hắn, dù bây giờ hắn có đi tới đâu cũng sẽ là tâm điểm cho người ta đánh giá.

Đó là Bạch Tử Phàm còn chưa biết đến, chỉ trong một tích tắc thôi nhưng 3 vị trưởng lão của phái khác nhau đã tự não bổ ra những thứ phong phú nhường nào, nếu biết chắc chắn hắn sẽ bật cười lớn trong lòng:

“Đôi khi não tàn một chút, suy nghĩ ít một chút, cũng không hẳn là xấu a!!”

Bạch Tử Phàm nhìn quanh một vòng rồi, kiếp trước hắn dù gì cũng xem như một người sắp thành lập lên công ty, một doanh nghiệp riêng cho mình, nên đối những hoàn cảnh, dẫn đầu mọi người trong những cuộc họp như thế này, có thể nói, hắn rất quen thuộc.

“Chư vị, nếu lần này các phái chính đạo chúng ta muốn cạnh tranh, tuyển chọn ra một vị thiên kiêu xuất sắc nhất cho đám tiểu bối Tông Sư Cảnh này, vậy dĩ nhiên là chúng ta phải cạnh tranh một cách công bằng nhất có thể. Các vị nói có phải không??”

“Phải!!”

“Phải!!”

“Phải!!”

“Như các vị đã biết, về phía nhóm đệ tử Ma Môn, có số lượng không nhiều và toàn bộ chúng chỉ có tu vi Tông Sư Cảnh đỉnh phong trở xuống, nhưng đặc biệt nhất chắc chắn chính là Thánh tử của Ma Môn trong nhóm đệ tử của Ma Môn ấy.”

“Vậy nên ta nghĩ rằng, trong số những thiên kiêu trẻ tuổi nhất của chúng ta, ai là người bắt được Thánh tử của Ma Môn trước, thì người đấy chính là đệ nhất thiên kiêu Minh Nguyệt Quận, dẫn đầu thế hệ trẻ thiên tài ở Minh Nguyệt Quận trong một thế hệ này!!”

“Các vị thấy ý kiến này của ta thế nào?”

Tiểu bối Tông Sư Cảnh... Ngươi bao nhiêu tuổi, ngươi tu vi gì???

Ở đây ai ai cũng âm thầm bội phục Bạch Tử Phàm, vậy mà hắn có thể nói những lời lẽ như vậy mà không có chút nào đỏ mặt xấu hổ.

À quên, tên này rất có thể, cả tu vi lẫn dung mao của hắn, có lẽ đều đang ẩn dấu...

Nhờ câu nói bừa cho oai này của Bạch Tử Phàm, nó lại tình cờ thay lời khẳng định trong lòng cho 3 vị trưởng lão ở đây, bọn lại một lần nữa khẳng định rằng, nhất định tu vi của vị Đại trưởng lão trước mắt này, sâu không lường được, nên bọn họ mới không thể nhìn ra tu vi chân thật của ngài ấy.

Khi trở về, bọn họ nhất định sẽ phải điều tra về lại lịch của vị trưởng lão này, chẳng lẽ ngài ấy cùng bên ngoài Minh Nguyệt Quận tới như Giáo chủ Thái Âm Giáo, bởi vì trong những cường giả nổi tiếng ở Minh Nguyệt Quận, không có ai là như vậy cả.

“Ta thấy ý kiến này của Đại trưởng lão Thái Âm Giáo không tồi.”

Người lên tiếng tán thành đầu tiên là vị nữ trưởng lão của Cốc Sơn Tông, nàng ta là một trung niên mỹ phụ, mà không chỉ riêng gì nàng ta, cả 2 vị trưởng lão khác của 2 phái còn lại, hình dạng bên ngoài đều thuộc vào độ tuổi trung niên.

Bạch Tử Phàm mỉm cười với vị nữ trưởng lão Cốc Sơn Tông này một cái, đưa mắt sang nhìn hai người còn lại nói:

“Hai vị thấy ý kiến này của ta thế nào.”

“Chúng ta không có ý kiến gì!!”

Đã 2 môn phái đứng đầu ở đây tán thành, dĩ bọn họ không dám có thêm ý kiến nào rồi. Đối với bọn họ, tham gia cuộc truy sát lần này mục đích chủ yêu cũng cũng chỉ là giúp đệ tử của mình có thêm phần lịch luyện mà thôi. Truyện Hài Hước

Bởi môn phái của bọn ho, nếu đem ra so sánh với Thái Âm Giáo hay Cốc Sơn Tông, đều kém đến qua xa, lần này đệ tử của bọn họ muốn tranh giành phong hào đệ nhất thiên kiêu Minh Nguyệt Quận này.

Trừ khi trong tông môn của bọn họ, có một vị thiếu niên từ một góc xó xỉnh nào đó, từng bước nghịch thiên đi lên, tham gia cuộc truy sát lần này, như vậy thì may ra bọn họ mới có thể tạo ra được kỳ tích lần này.

Thấy cả 3 ngươi bọn họ, tất cả đều đã tán thành ý kiến của mình, Bạch Tử Phàm mỉm cười nói tiếp:

“Thế nhưng ta vẫn thấy, để cuộc cạnh tranh của các phái chính đạo chúng ta lần này diễn ra công bằng nhất, hình như vẫn còn thiếu chút gì đó.”

Cả 3 vị trưởng lão đều nghi hoặc nói lên:

“Thiếu chút gì đó?”

Nữ trưởng lão Cốc Sơn Tông nhìn Bạch Tử Phàm nói: “Còn chỗ nào sơ suất, xin Đại trưởng lão ngài cứ nói thẳng.”

Chỉ thấy Bạch Tử Phàm hướng ánh mắt nhìn về phía mình, khiến vị nữ trưởng lão Cốc Sơn Tông và 2 vị trưởng lão còn còn lại của Hoa Sơn và Hoàng Hoa Môn không khỏi thay nhau hồ nghi.

Bộp!!

“Ta phát hiện ra chỗ còn sơ suất rồi.”

Đột nhiên vị trưởng lão của Hoàng Hoa Môn vỗ tay lên mặt bên, lớn tiếng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.