Huyết Chiến Cường nhíu mày nghĩ: “Khô Lâu Ma Quân? Hắn là ai?”
“Tại sao trong giọng nói của La Kiệt, lại cung kính với hắn ta như vậy?”
Khô Lâu Ma Quân cái tên này, Huyết Chiến Cường chưa từng nghe nói qua, nhưng hắn rất am hiểu, tích cách của La Kiệt.
La Kiệt là người tâm cao khí ngạo, lại là cường giả Thiên Cực Cảnh, làm sao có thể dễ dàng cam tâm, đi làm thuộc hạ của người khác.
Vậy thì tên Khô Lâu Ma Quân kia, phải là nhân vật bậc nào, mới khiến cho một tên, có tính khí như La Kiệt, thuần phục hắn đến vậy.
Nhìn về chiếc lồng đèn trong tay La Kiệt, Huyết Chiến Cường trong lòng tự nhủ: “Đây là Thánh cấp binh khí sao?”
Trong cuộc đời của hắn, chưa bao giờ nghe tới thế gian này có Thánh cấp binh khí.
Thánh cấp binh khí đối với Huyết Chiến Cường mà nói, chính là vật trong truyền thuyết, chỉ nghe có thể nghe mà không thể chạm.
Nay nó nằm trong tay của La Kiệt, lại nằm trong tay chính đối thủ của mình, kẻ lâu nay mà hắn luôn xem thường.
Khiến nhất thời, trong lòng Huyết Chiến Cường không khỏi nổi lên chút ghen ghét, đố kị với La Kiệt.
Rồi Huyết Chiến Cường lại nhìn về phía Ngu Yên Vũ, nhìn bóng hình đang lăng không giữa bầu trời kia.
Nàng ta khi thì phiêu dật như tiên tử, khi thì lại cao ngạo như một nữ vương. Nàng ta chỉ đứng yên, bất động nới đó. Những trong vô hình, lại tỏa ra một cổ áp lực, khiến người khác phải quỳ phục.
Huyết Chiến Cường suy nghĩ: “Ta đã rất nhiều lần, phái người điều tra về lại lịch của nàng ta, nhưng luôn không thu được, chút manh mối nào.”
“Lại lịch của nàng ta, vẫn luôn là điều bí ẩn. Chẳng lẻ ở Linh Vũ đại lục, nàng ta thật sự, có lai lịch rất lớn. Vây tại sao nàng ta lại đến Minh Nguyệt Quận này? Gieo tương tư cho ta. “
Càng nghĩ như vậy, Huyết Chiến Cường lại càng không cam lòng. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy khoảng cách của mình và Ngu Yên Vũ, trở nên xa xôi đến tuyệt vọng.
Dù cho hắn có đột phá đến Thiên Vương Cảnh, thành tựu cao nhất của đời hắn. Hắn cũng không thể với tới được nàng ta.
Cầm Vạn Hồn Ma Đăng trên tay, La Kiệt tự tin hơn bao giờ hết. Bởi vì hắn biết, binh khí trên tay mình là của ai.
Hàng vạn năm trôi qua, nhưng hễ ở Linh Vũ đại lục này, là người có kiến thức một chút, nghe tới uy danh của vị Ma Quân đại nhân kia, ai ai cũng phải khiếp sợ, kiêng dè không thôi.
La Kiệt quay sang nói: “Huyết Chiến Cường, ngươi đừng giữ sức nữa. Hãy dùng hết toàn lực đi, nếu không người bại, sẽ chỉ là chúng ta.”
La Kiệt biết, tên Huyết Chiến Cường này, luôn lưu lại một số thủ đoạn, để tính toán hắn. Trước đây, La Kiệt chỉ giữ trong lòng mà không nói ra. Với ý định, để sau này, cho lão tặc gian xảo này, một niềm vui bất ngờ.
Nhưng bây giờ, khi Vạn Hồn Ma Đăng đã lộ ra. Nên La Kiệt rất muốn, Huyết Chiến Cường cũng phải lộ tẩy át chủ bài của mình.
Chỉ thấy, toàn thân La Kiệt khí thế đang không ngừng gia tăng, đến cục hạn. Còn Vạn Hồn Ma Đăng trong tay, đang tỏ ra một vết sáng, âm u lấp lánh. Cùng theo đó, là tiếng của vạn quỷ kêu gào.
Hú hú hú!!
“Hắc Hắc. Ngu Yên Vũ, nếu như ngươi đã nghe tới uy danh của Ma Quân đại nhân. Vậy có phải lúc này, trong thân tâm của người, đang rất sợ hãi.”
Ngu Yên Vũ tâm thái vẫn mây trôi nước chảy, trong ánh mắt của nàng, không nhìn ra một gợn sóng nào:
“Nếu như là Khô Lâu Ma Quân đến đây, ta còn có chút kiêng kị. Nhưng chỉ là binh khí của Khô Lâu Ma Quân, cũng đòi hù sợ ta. La Kiệt ngươi thật quá tự phụ!!”
“Hôm nay, để ta giúp người nhận biết lại, mình là ai?”
La Kiệt tức giận, mười ngón tay siết chặt lại: “Nói hay lắm, vậy để ta cho ngươi thấy, thánh cấp binh khí lợi hại như thế nào.”
“Ngu Yên Vũ, chịu chết đi.” Nói rồi, La Kiệt đánh ra Vạn Hồn Ma Đăng về phía Ngu Yên Vũ.
Vạn Hồn Ma Đăng lập tức bay về phía Ngu Yên Vũ. Những nơi Ma Đăng đi qua, khiến vùng trời bỗng trở nên tăm tối, không gian rung chuyển, đại địa vỡ nát, sinh vật trên mặt đất như bị hút hết sinh cơ, trở nên khổ héo vô cùng.
Vi vu vi vu...
Nơi xa xa, các đệ tử của Ma Môn, nhìn thấy cảnh tượng này. Bọn hắn có cảm giác, mình đang được chứng kiến, thời khắc diệt thế đang dần dần hàng lâm xuồng thế giới này vậy.
Huyết Chiến Cường đứng bên cạnh La Kiệt, hắn cảm nhận được rất rõ, uy lực của Vạn Hồn Ma Đăng, hắn thầm nghĩ trong lòng:
“Thánh cấp binh khí thật đáng sợ!!”
Lúc này thân thể của Huyết Chiến Cường đang trở nên to lớn hơn, giống y như một khối cự nhân, nhưng bảo bọc bên ngoài, lại là một màn xích huyết.
Sau một hồi suy tính, Huyết Chiến Cường đã quyết định sử dụng đến bí pháp của Huyết Thần Giáo. Mà chỉ có, đương nhiệm Giáo chủ Huyết Thần Giáo mới biết đến bí pháp này.
Ngu Yên Vũ trên thân lúc này, khí thế đã khác so với trước rất nhiều.
Ngu Yên Vũ đã trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Nàng đã từng nghe qua, uy danh của Vạn Hồn Ma Đăng, trong thời đại mà Khô Lâu Ma Quân đang làm mưa, làm gió ở Linh Vũ đại lục.
Nên Ngu Yên Vũ biết, Vạn Hồn Ma Đăng có bao nhiêu lợi hại.
Chỉ thấy lúc này, phạm vi 50m xung quanh Ngu Yên Vũ, bỗng hiện lên một vòng hỏa diễm, chói lọi vô cùng.
Vòng hỏa diễm mang màu đỏ đậm, với nhiệt lực rất cao. Dù cách xa xa, các đệ tử Ma Môn vẫn cảm giác được, sức nóng ngọn lửa này.
Bọn họ còn có một cảm giác hoang đường với ngọn lửa mà Ngu Yên Vũ tạo ra này. Dương như, nó có thể đốt cháy hết thảy mọi vật trên thế gian vậy.
Ngâm vang!
Trong vòng hỏa diễm của Ngu Yên Vũ. Đột nhiên có một tiếng phượng ngâm vang lên, một hư ảnh phượng hoàng mờ nhạt, đang dần hiện ra sau lưng của Ngu Yên Vũ.
Nhìn thấy hư ảnh Phượng hoàng này, con mắt La Kiệt cũng Huyết Chiến Cường kịch liệt co lại.
....
Về phía bên này.
Bạch Tử Phàm đang cùng các đệ tử thân truyền Thái Âm Giáo chạy tới nơi có sẵn truyền tống trận.
Khoảng cách có sẵn truyền tống trận, đã cách bọn họ đã không còn xa. Thế nhưng bọn họ cũng cảm nhận được, có một nguồn uy lực mạnh mẽ, đang từng bước tiếp cận, tới gần bọn họ.
Thái Vũ nhìn lại phía sau, nghĩ: “Nêu như, bọn ta đến được nơi có sẵn truyền tống trận. E rằng, cũng sẽ bị những tên kia truy đuổi tới nơi.”
Thái Vũ biết, không thể nào cứ như vậy, chạy tới có sẵn truyền tống trận được nữa. Nàng nhanh chóng đưa ra quyết định, quay người sang, bảo với đệ tử khác:
“Mọi người, dừng lại một chút. Tạm thời, hãy núp vào hàng đá bên kia. Chúng ta cần phải nghĩ cách khác.”
Bạch Tử Phàm đi theo, nhóm đệ tử này, núp vào một háng đá gần đó. Trong thần thức, hắn liên hệ với Tiểu Trà Trà hỏi:
“Tiểu Trà Trà, người có cảm nhận được tu vi của những kẻ truy đuổi này không? Bọn chúng thuộc cảnh giới nào không?”
Tiểu Trà Trà không chút do dự, đáp ngay: “Những kẻ này không chạy bộ, mà biết phi hành. Ta xem ra, chỉ có thể là cường giả Địa Cực Cảnh trở lên. Còn cảnh giới cụ thể, ta không rõ.”
Bạch Tử Phàm: “....”
Vừa lúc này Bạch Tử Phàm nghe được giọng nói của Thái Vũ vang lên: “Mọi người đừng hoảng sợ!!”
“Ta có thể cảm nhận được rõ ràng, những tên đang truy đuổi chúng ta. Chứng tỏ, tu vi của bọn chúng, không quá cao so với ta. Cùng lắm chỉ là Địa Cực Cảnh sơ kỳ mà thôi.”
“Mọi người cứ yên tâm, ẩn núp tạm ở đây đã. Với khả năng của ta cùng Thái Thanh, hoàn toàn có thể che dấu được cảm giác của bọn chúng, trong một thời gian ngắn.”
Thái Thanh chính là cường giả Đại Tông Sư Cảnh đỉnh phong còn lại, của nhóm đệ tử thân truyền Thái Âm Giáo này.
Nghe những lời này của Thái Vũ, Bạch Tử Phàm trong đầu bắt đầu vận dụng chất xám của mình để phân tích: “Hai tên Cường giả Địa Cực Cảnh? Với khả năng của Ngu Yên Vũ, nàng ta không thể nào không biết, có 2 tên Địa Cực Cảnh mai phục ở ngoài được.”
“Vậy tại sao, nàng ta còn để nhóm đệ thân truyền này, chạy về nơi có sẵn truyền tống trận.”
Bạch Tử Phàm lại nghĩ tới điều gì, hắn lấy một tấm hộ thân phù từ trong nhẫn trữ vật ra, thầm nghĩ: “Lẽ nào..lẽ nào, nàng ta biết, tấm hộ thân phù của ta vẫn còn. “
Nhưng Bạch Tử Phàm cảm giác được một điều kỳ lạ: “Tại sao ở đây, Ma Môn chỉ có hai tên Địa Cực Cảnh.??”
“Đến ngày cả Môn chủ của chúng cũng xuất hiện, không có lý nào, mà cường giả Thiên Cực Cảnh của Ma Môn lại không xuất hiện.”
“Ma Môn có thể nổi danh cũng Thái Âm Giáo và Huyết Thần Giáo. Không thể nào chỉ có một vị Thiên Cực Cảnh, là Ma Môn môn chủ được. Vậy, cường giả Thiên Cực Cảnh khác của Ma Môn ở đâu?”
....
(còn tiếp)
P/s: Xin cảm tạ một đạo hữu nào đó đã donate. Mai tại hạ sẽ bù 3c.
À, các đạo hữu thứ đoán xem, biến cố ở Thái Âm Giáo sẽ diễn ra như nào =))