Huyết Thần Sơn, Huyết Thần Giáo.
Trên đỉnh núi cao nhất cao nhất của Huyết Thần Giáo, Huyết Chiến Cường đang cầm trong tay một lá thư, đứng chắp tay nhìn trời cao.
Đứng sau hắn là hai vị hộ pháp đầy uy danh của Huyết Thần Giáo: Huyết Ưng và Huyết Lãnh.
Huyết Chiến Cường mở miệng nói:“ Bên kia truyền đến tin tức Ngu Yên Vũ đã rời đi Thái Âm Giáo theo hướng Tây nam.”
Huyết Tuyệt nghi vấn nói: “Nàng ta đang bị thương, theo lí thường bây giờ phải bế quan trị thương mới phải, sao lại tự động rời đi Thái Âm Giáo.”
Huyết Lãnh tinh thần phấn khởi nói: “Đây chẳng phải cơ hội tốt sao, mặc kệ nàng đi nơi nào, bây giờ chúng ta liền tấn cống đến Thái Âm Giáo.” Hắn như thường lệ, vẫn thể hiện khả phân tích cao siêu của mình.
Khi Huyết Lãnh vừa dứt lời, bỗng có một tờ phong thư bay tới tay của Huyết Tuyệt, xem xong nội dung trong bức thư, Huyết Tuyệt bẩm báo: “Bẩm Giáo chủ, ám vệ truyền tin về, Tắc Bắc hoang mạc có chấn động bất thường không hiểu chuyện gì xảy ra, hiện nay bọn họ đang vào sâu để dò xét.”
Ám vệ chính là tổ chức tình báo do Huyết Tuyệt lập ra nhằm phục vụ Huyết Thần Giáo, tổ chức này rất có danh tiếng ở Minh Nguyệt Quận, chuyên đi thu thập thông tin của các đại phái, hay các sự kiện lớn/nhỏ của Minh Nguyệt Quận.
Huyết Chiến Cường nhíu mày suy nghĩ: “Chấn động bất thường?.”
Huyết Tuyệt nghĩ đến điều gì, giật mình nói: “Tắc Bắc hoang mạc không phải là nằm ở hướng Tây nam sao? Chẳng phải đấy chính là hướng Ngu Yên Vũ đi sao?
Huyết Chiến Cường gật đầu, trầm ngâm nói: “Tắc Bắc hoang mạc...a... xem ra việc này rất không đơn giản.” Hắn quay lại nói với Huyết Ưng: “Ngươi hãy đi thông báo một tiếng đến Hắc Ám Sơn Lâm cho môn chủ Ma Môn đến Tắc Bắc hoang mạc có chuyện gấp, ta sẽ lập tức tiến đến.”
Huyết Ưng đáp lời: “Tuân mệnh” Hắn Không hiểu chuyện gì mà môn chủ lại nóng vội như vậy nhưng hắn vẫn mau chóng vâng lệnh rời đi.
Đợi khi Huyết Ưng đi mất. Huyết Tuyệt mới lên tiếng: “Giáo chủ, ngài thật sự hợp tác với Ma Môn sao?.”
Huyết Tuyệt là người cẩn thận, tình tính không bồng bột giống như Huyết Lãnh, nên làm bất cứ việc gì hắn đều suy xét kĩ càng. Nếu không phải vậy thì khi ở khu sơn mạch kia hắn cũng không quan tâm đến cái chết của một tên Luyện Khí Cảnh như vậy.
Huyết Chiến Cường mỉm cười trả lời: “Đúng vậy.”
Huyết Tuyệt nói: “Nhưng chẳng phải trước đây ngài cũng là địch của Ma Môn sao, mà lại Ma Môn làm việc không thể tin cậy, hợp tác với bọn chúng rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đâm sau lưng.”
Huyết Chiến Cường hướng ánh mắt về phía xa xăm nơi chân trời, giải thích: “Người đã nghe câu: Không có huynh đệ vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn.”
Nói xong Huyết Chiến Cường cười âm hiểm nói tiếp: “Đợi sau khi tiêu diệt xong Thái Âm Giáo, ta sẽ lập tức ra tay với Ma môn, vì Thái Âm Giáo trả thủ, dẹp đi Ma Môn thay cho các môn phái chính đạo, dương cao ngọn cờ chính nghĩa. Khi ấy tất cả môn phái ở Minh Nguyệt Quận sẽ thuần phục với Huyết Thần Giáo ta vô điều điều kiện, mà còn xuất phát từ tận nội tâm nữa
Huyết Tuyệt khâm phục khẩu phục nói: “Giáo chủ quả nhiên là bậc hùng tài vĩ lược, mưu tích xâu xa, Huyết Tuyệt khâm phục!!!”
“Ha ha ha”
Huyết Chiến Cường bật cười vui vẻ, hắn tựa hồ đang nghĩ đến khung cảnh tương lai tươi đẹp đó.
Lúc sau, Huyết Chiến Cường trở lại hiện thực, nói: “Ngươi đi thông báo cho 'tên kia' lập tức hành động, rồi cùng với Huyết Ưng đến đấy tiếp ứng cho hắn. Sau khi việc thành hãy trừ khử hắn. “
“Ta sẽ bây giờ sẽ tiến đến Tắc Bắc hoang mạc hoang mạc dò xét.”
Huyết Tuyệt lập tức chắp tay lĩnh mệnh rời đi
......
Tắc Bắc hoang mạc vào đêm.
Lãnh Nhược Tuyết chậm dãi mở mắt ra, nàng bị một mùi thơm làm thức tỉnh, chỉ thấy bên kia Bạch Tử Phàm đang thong thả ngồi nướng thịt.
Lãnh Nhược Tuyết nhìn xuống thân thể của mình, y phục đã được mặc lại chỉnh tể. Nàng đỏ mặt, phức tạp nhìn qua Bạch Tử Phàm, nhờ tiềm thức cường đại của mình, nàng vẫn nhớ như in hình ảnh Bạch Tử Phàm thay nàng áp chế xuân dược.
Từng hình ảnh hương diễm hiện qua đầu nàng, khiến nàng nhất thời không biết làm thế nào để đối mặt với Bạch Tử Phàm.
Nên nàng tiếp tục nhắm mắt, giả bộ như chưa tỉnh.
Trong lòng thì đang có những suy nghĩ đáng yêu thế này: “Tiếp theo, ta nên mở miệng như thế nào với Bạch Tử Phàm? Khiển trách hắn sao? Nhưng chính là ta chủ động đẩy ngã hắn a, sao lúc đấy ta có thể trở nên cuồng dã như vậy chứ, thật không kém gì yêu nữ của Hợp Hoan Tông, aaa càng nghĩ càng xấu hổ rồi... “
“Hừ, cũng chỉ có thể trách tên tiểu tử đáng chết kia, thật loại vô sỉ mới chế ra được thứ hạ lưu nhỉ như vậy. Làm hại ta ta biến thành bộ dạng dâm đãng như vậy, thật không biết ta có làm mất hình tượng trong lòng của Bạch Tử Phàm không.”
Chính nàng cũng không hiểu tại sao, trong lòng lại có cảm giác lo được lo mất như vậy, có lẽ là xuân tình của thiếu nữ đã nỡ.
Càng nghĩ đến tên tiểu tử kia, nàng càng căm tức.
“Thật không phải ai cũng như Bạch Tử Phàm, tuy rằng hắn có ý đồ tán tỉnh ta, nhưng khi có cơ hội đến tay, chỉ cần hắn thuận thế là có thể chiếm cứ được thể xác này, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn quan tâm đến suy nghĩ của ta.”
Hệ thốn thông báo 'ting': 【Lãnh Nhược Tuyết (độ thân mật +75)】
Trong lòng của Lãnh Nhược Tuyết lúc này,“ Bạch Tử Phàm đã chính là một người có 'nhân phẩm hiếm có trên đời.'”
Bạch Tử Phàm nhìn sang bên này, hắn cảm nhận được Lãnh Nhược Tuyết đã tỉnh, giơ lên miếng thịt nướng trong tay nói: “Nàng tỉnh rồi, thử chút không?“.
Lãnh Nhược Tuyết biết mình đã bị thần thức của Bạch Tử Phàm phát hiện, thế là nàng ngồi dậy, lấy hết dũng khí đi đến chỗ Bạch Tử Phàm. Nhìn miếng thiệt nướng hấp dẫn trên tay, Lãnh Nhược Tuyết cũng không kìm lòng được muốn nếm thử.
Bình thường ở tông môn của nàng toàn dùng linh đan diệu dược, để bồi bổ thể chất, rất ít khi ăn những món ăn sơn dã như thế này bao giờ.
Lãnh Nhược Tuyết hé nhỏ chiếc miệng nhỏ nhắn, nếm thử miếng thịt trong tay, ngày lập tức, một hương vị thấm đấm ruột gan lan tràn trong lòng nàng.
Thấy Bạch Tử Phàm lúc này khá tĩnh lặng không còn náo nhiệt trêu đùa nàng như mọi khi, Lãnh Nhược Tuyết tự nhiện có cảm giác là lạ không quen.
Nàng liên tưởng đến sự việc vừa rồi, hoảng sợ nghĩ: “Có lẽ nào, hình tượng của ta đã sụp đỗ trong lòng hắn. Nên hắn mới nhất thời suy sụp như vậy.”
“Hoặc là do ta đẩy ngã hắn, do hắn chưa bao giờ gặp phải tình cảnh hãi hùng như vậy, trong lúc nhất thời không thể tiếp thu, gây nên tâm lý sợ hãi cho hắn.”
Lãnh Nhược Tuyết nhìn sang chỉ thấy Bạch Tử Phàm đang ngờ ngơ ngác nhìn trời mà không nhìn nàng. Lãnh Nhược Tuyết đột nhiên có chút ghen tị nói: “Ngươi sao vậy?”
Bạch Tử Phàm lạnh nhạt lắc đầu: “Ta không sao.”
Lãnh Nhược Tuyết quan tâm nói: “Ta thấy tình thần của người tựa hồ rất sa sút.”
Thấy Bạch Tử Phàm không trả lời, Lãnh Nhược Tuyết cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, hôm qua ta không kiềm chế được bản thân mình, nên mới đối với người như vậy.” Lãnh Nhược Tuyết không nhận ra, từ khi tỉnh lại ra tâm thái của nàng với Bạch Tử Phàm đã thay đổi lớn so với trước.
Lãnh Nhược Tuyết là thiếu nữ ngây thơ mới ra đời, với tính tình trong sáng của mình, Lãnh Nhược Tuyết cũng không biết thứ tình cảm khác lạ của nam nữ đối với nhau là gì? Nàng cũng không biết từ “yêu”, có nghĩa lý thế nào...