Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 136: Chương 136: Không biết chủ nhân, muốn làm sao đâm Thiền Thiền một kiếm ?




Bạch Tử Phàm tiếp tục ôn nhu vuốt ve khuôn mặt trắng nõn, mịn màng của Sở Nguyệt Thiền.

Dần dần, bàn tay của hắn đã dịch chuyển xuống phía dưới, từ cằm cho tới cổ của nàng ta, rồi tiếp tục xuống dưới....

“Là việc gì? Nàng không muốn tự thân mình đoán thử sao?”

Lúc này, Sở Nguyệt Thiền đã cảm nhận được bàn tay hư hỏng của Bạch Tử Phàm đã tiến vào vạt áo của mình.

Nhưng với cảm xúc hiện giờ, Sở Nguyệt Thiền cũng không có tâm trạng để ý tới đôi tay đang tác quái trên thân của mình.

Trong đôi mắt của Sở Nguyệt Thiền biến ảo một chút, rồi nàng nói, trong giọng nói có chút lo được lo mất hiếm thấy.

“Đại trưởng lão, ngài không chê cười Nguyệt Thiền vì danh tiếng của bản thân mà đi từ hôn với Tiêu Chiến chứ?”

Bạch Tử Phàm một bên vuốt ve, không ngừng nhào bột, một bên khẽ mở miệng nói:

“Không phải chính nàng đã nói rồi sao, từ hôn với Tiêu Chiến cùng chỉ vì tốt cho hắn.”

“Điều này đâu có sai, nếu lấy thân phận của Tiêu Chiến, để người khác biết hắn có hôn ước với Thánh nữ Thái Âm Giáo.”

“Tiêu Chiến nhất định sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức.”

“Khắp nơi bị người người khiêu chiến, khắp nơi bị người người đánh mặt.”

Nghe được Bạch Tử Phàm trả lời như vậy, trong Sở Nguyệt Thiền liền vui mừng, nàng nhẹ giọng nói:

“Như vậy, Đại trưởng lão không chê cười Nguyệt Thiền rồi?”

Bạch Tử Phàm không dùng đến lời nói để đáp lời Sở Nguyệt Thiền mà hắn dùng đến hành động thay cho câu trả lời.

Khi trên tay của hắn lại gia thêm một phần lực đạo, khiến Sở Nguyệt Thiền kêu lên một tiếng đầy mê hoặc.

“Ưm...”

Bạch Tử Phàm mỉm cười nói với Sở Nguyệt Thiền:

“Nhưng là Nguyệt Thiền nàng nghĩ như vậy, người đời lại chưa chắc đã nghĩ như vậy.”

“Tiêu Chiến cũng chưa chắc đã nhìn thấu điều này.”

“Nàng phải biết, nam nhân đều rất cần sĩ diện, nàng trực tiếp đến Tiêu gia từ hôn, dù dùng lý do nào đi nữa, Tiêu Chiến nhất định vẫn sẽ rất thù hận nàng.”

Dứt lời, bàn tay của Bạch Tử Phàm lại dùng sức nhéo một cái, khiến Sở Nguyệt Thiền lại tiếp tục kêu rên.

Lần này, Bạch Tử Phàm bằng cách lấy góc nhìn là người bên ngoài, để giải thích về các chiều hướng diễn ra khác nhau cho Sở Nguyệt Thiền hiểu.

Sở Nguyệt Thiền đôi mắt hơi mê ly, gương mặt tràn đầy vẻ mộng bức cùng nghi hoặc.

Cũng không biết, là do Bạch Tử Phàm đang tác quái, hay là do những lời nói của Bạch Tử Phàm.

Mà Sở Nguyệt Thiền đột nhiên lại có thần sắc như vậy.

Bạch Tử Phàm tiếp tục nói:

“Nguyệt Thiền nàng hoàn toàn không có gì đáng trách cả, vốn nàng và Tiêu Chiến đều không chút tình cảm gì với nhau.”

“Tất cả những vướng mắc của nàng và Tiêu Chiến, đều do người đời trước sắp đặt mà ra.”

“Nhưng hiện giờ, bọn họ đã không ngờ đến, sau khi lớn lên, thân phận cùng địa vị của nàng lại thay khác đổi một trời một vực như vậy.”

“Nên dĩ nhiên, tất cả những sắp đặt ấy của bọn họ, sẽ không còn hiệu lực.”

“Vậy nên Nguyệt Thiền nàng cũng không cần trách cứ bản thân mình điều gì cả. Vì trong chuyện này, nàng vốn không hề có lỗi.”

“Mọi chuyện trên đời này vốn đều có 2 mắt của nó.”

“Vậy nên nàng chỉ cần làm việc, nàng cảm thấy đúng, nội tâm của nàng cảm thấy vui vẻ, vậy được rồi!!”

“Đâu cần phải để ý tới những thứ khác?”

Hệ thống thông báo 'ting':【Sở Nguyệt Thiền (độ thân mật + 5) = (tổng độ thân mật +95/100) 】

Sở Nguyệt Thiền lúc này, chỉ cảm thấy toàn thân như đang mềm nhũn, trong lòng có một dòng nước ấm hạnh phúc chảy qua.

Cùng với đó là dòng nước ấm khác tiết ra.

Sở Nguyệt Thiền hai tay ôm chắc lấy Bạch Tử Phàm, cảm nhận được dưới mông mình có thứ gì đó đang cựa quậy.

Khuôn mặt của Sở Nguyệt Thiền lập tức đỏ bừng, ánh mắt mê ly, quần áo trên thân của nàng lúc này đã bị Bạch Tử Phàm làm cho tán loạn.

Sở Nguyệt Thiền cảm giác thân thể của mình có chút vô lực tựa ở trong ngực Bạch Tử Phàm.

Cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của nàng khẽ nhếch thở phì phò, khóe mắt treo một chút nước mắt động tình.

Da thịt trắng như tuyết của nàng cũng nổi lên những mảng đỏ ứng kiều diễm, làm cho người ta nóng mắt vô cùng.

Không thể không nói, mỗi tấc da tấc thịt của Sở Nguyệt Thiền, tương đương giống với tơ lụa non mềm.

Hơi chút dùng lực thì phiếm hồng, chịu không được người ta nhào nặn

Sở Nguyệt Thiền sóng mắt động tình, nàng cúi đầu e thẹn nói:

“Đại trưởng lão, đêm đã khuya, Nguyệt Thiền cần phải trở về tu luyện.”

Lời tuy là vậy.

Nhưng động trên thân của nàng lại hoàn toàn trái ngược.

Đôi tay ôm Bạch Tử Phàm thêm chặt hơn.

Trên gương mặt, mị nhãn như tờ, liếc mắt đưa tình với Bạch Tử Phàm, con ngươi bên trong tràn đầy tình ý, câu dẫn hắn.

Phía bên dưới, nơi bờ mông căng tròn đầy đặn của nàng, không biết là vô tình hay cố ý.

Khi âm thầm dịch chuyển qua, kích thích cơn tà hỏa trong lòng Bạch Tử Phàm.

Nghe lời nói cùng những động tác đang làm của Sở Nguyệt Thiền.

Bạch Tử Phàm thầm kêu trong lòng.

“Nữ nhân a!!”

“Đã là nữ nhân, đều rất thích chơi loại trò chơi này.”

“Muốn cự còn nghênh!!”

Thế nhưng Sở Nguyệt Thiền đã muốn diễn kỹ, Bạch Tử Phàm cũng không ngốc mà đi phá bầu không khí kiều diễm lúc này.

Nàng ta đã muốn diễn, hắn không ngại diễn cùng nàng ta.

Động tác trên tay Bạch Tử Phàm càng lúc càng táo bạo, hắn khẽ cười nói:

“Nếu nàng đã muốn tu luyện, thân là Đại trưởng lão, ta cũng không ngại tận tay dạy dỗ nàng tu luyện một chút.”

“Không thì người ngoài lại nói, từ khi ta lên làm Đại trưởng lão của Thái Âm Giáo, chỉ mang lại chướng khí mù mịt cho Thái Âm Giáo, chứ không giúp các nữ đệ tử nâng cao tu vi lên chút nào.”

Dứt lời, không đợi Sở Nguyệt Thiền kịp phản ứng, Bạch Tử Phàm đã nhanh tay chuyển thân, xoay người đặt Sở Nguyệt Thiền lên giường đệm.

“A.”

Sở Nguyệt Thiền kinh hô kêu lên một tiếng, cùng theo đó mà phối hợp với Bạch Tử Phàm, chuyển thân nằm xuống.

Khi Sở Nguyệt Thiền đã nằm gọn dưới thân, Bạch Tử Phàm mới nói:

“Nàng không tò mò, Tiêu Chiến nhờ ta việc gì sao?”

Nếu là lúc trước, Sở Nguyệt Thiền trong lòng sẽ có chút bất an.

Nhưng vào lúc này, Sở Nguyệt Thiền lại rất bình thản, nàng bình thản đến Bạch Tử Phàm cũng phải bất ngờ.

Sở Nguyệt Thiền nở một nụ cười tràn đầy mị ý với Bạch Tử Phàm, ôm lấy thân thể của Bạch Tử Phàm.

Sở Nguyệt Thiền nói:

“Nếu là vữa này, Nguyệt Thiền nhất định sẽ rất lo lắng.”

“Nhưng bây giờ, Nguyệt Thiền đã không quá quan tâm tới điều này nữa rồi.”

“Vì dù cho bây giờ, Đại trưởng lão muốn mạng sống của Nguyệt Thiền, Nguyệt Thiền cũng quyết không phản kháng.”

Bạch Tử Phàm dù đã kinh lịch qua rất nhiều nữ nhân, nhưng dù cho trái tim của hắn có sắt đá cỡ nào.

Hắn cũng đã bị lời nói chân tình này của Nguyệt Thiền làm cho rung động một nhịp.

Bạch Tử Phàm không khỏi thâm than trong lòng:

“Đúng là thiếu nữ mới lớn a!!”

“Luôn rất dễ bị tình yêu chi phối lý chí.”

Nhưng thứ tình yêu này, cũng là mối tình này, lại chính là mồ chôn của nam nhân.

Bạch Tử Phàm khẽ cười, đôi tay tiếp tục dịch chuyển xuống vùng tiểu phúc của Sở Nguyệt Thiền để tác quái.

“Nguyệt Thiền, nói gì vậy? “

“Nàng chính là tâm can bảo bối trong lòng ta, trên người của nàng bị tổn thương chút gì, ta đều đau lòng khôn kể.”

“Vậy sao, ta có thể lấy tính mạng của nàng được chứ?”

Sóng mắt của Sở Nguyệt Thiền càng lúc càng nồng đậm tình ý, nhưng lời của Bạch Tử Phàm như rót mật vào tai nàng.

Khiến nàng như gặp phải kích thích toàn thần, khó lòng kiềm chế, cả người như tràn lan.

Lại nghe Bạch Tử Phàm nói tiếp:

“Nguyệt Thiền có phải quên mất điều quan trọng gì rồi không?”

Nghe lời này, trong đôi tròng mắt của Sở Nguyệt Thiền liền hiện lên một vẻ xấu hổ, ngại ngùng khó tả.

Nhưng vào thời khắc này, nàng đã tình yêu cuồng nhiệt của mình chi phối.

Sao có thể để sự xấu hổ trong lòng, ngăn cản tình yêu cuồng nhiệt của nàng dành cho Bạch Tử Phàm được chứ?

Sở Nguyệt Thiền đôi mắt hơi khép hở, nổ lực dùng mị âm kêu lên một tiếng đầy chọc người:

“Chủ nhân...”

Bạch Tử Phàm đưa tai lại gần chiếc miệng đỏ hồng xinh xắn của Sở Nguyệt Thiền nói:

“Nàng kêu to thêm chút nữa, ta nghe không rõ.”

Sở Nguyệt Thiền hờn dỗi, liếc nhìn Bạch Tử Phàm, sau đó lại nỗ lực lớn lên một tiếng:

“Chủ nhân....”

Bạch Tử Phàm cười lớn lên một tiếng, rồi nói ra thắc mắc trong lòng của Sở Nguyệt Thiền.

“Ha ha.”

“Tiếc Chiến nhờ ta một việc, nhất định phải đâm Sở Nguyệt Thiền nàng một kiếm.”

Dứt lời, Bạch Tử Phàm nghiền ngẫm nhìn Sở Nguyệt Thiền.

Sở Nguyệt Thiền hai tay càng thêm xiết chặt Bạch Tử Phàm:

Nàng mị nhãn như tờ, nói: “Không biết chủ nhân, muốn làm sao đâm Thiền Thiền một kiếm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.