Ngu Yên Vũ nhíu đôi mi lại một chút, tên Bạch Tử Phàm này nói cũng có vài phần đạo lý. Ở trong Thái Âm Giáo này do những năm gần đây nàng đang bị thương nên cũng không có thời gian đi bồi dưỡng thân tín thật sự cho mình. Vả lại nàng chỉ xem nơi đây như nơi đặt chân tạm thời của nàng mà thôi.
Suy nghĩ xong xuôi nàng trầm ngâm nói với Bạch Tử Phàm: “ Ngươi lấy đâu ra tự tin có thể mang được dị hỏa về cho ta “.
Những cấu nói, những động tác của nàng đều theo một chút gì đó yêu mị, quyến rũ luôn khiến cho người đối diện mất đi định lực mà trầm mê ở trong đó. Rút kinh nghiệm từ lần trước, Bạch Tử Phàm rất nhanh nhắm mắt lại tránh cho mình lại một lần nữa thất thố.
Bạch Tử Phàm nói:“ Tiểu nhân sẽ cố gắng hết sức mình, xin Giáo chủ tin tưởng, nếu không Giáo chủ cho ta một tấm truyền tin phù, đến lúc đó nếu như thấy dị hỏa ta có truyền tin về cho Giáo chủ “. Thật ra hắn đang định nói bây giờ Giáo chủ ngài chỉ có thể tin tưởng ta, nhưng hắn đoán chắc rằng với bản tính hiếu thắng của nàng nếu hắn dám nói như vậy, chắc chắn sẽ bị nàng cho một cái bạt tai rồi.
Nói xong Bạch Tử Phàm chỉ thấy trong lòng bàn tay của hắn không biết từ lúc nào xuất hiện một tấm phù lục cùng với giọng nói của Ngu Yên Vũ vang lên.
“ Ta ban cho ngươi một tấm hộ thần phù, tấm phù này ẩn chứa một kích của ta khi nào nguy hiểm ngươi có thể sử dụng nó, ngươi nên nhớ rằng chỉ rằng chỉ có một tấm và sử dụng được một lần, nên chỉ khi nào thực sự cần thiết mới nên dùng đến nó “.
Bạch Tử Phàm nói: “ Tiểu nhân cảm tạ Giáo chủ “. Hắn cùng lúc suy nghĩ xem ra thương thế của vị Giáo chủ nương nương này đặc biệt nghiêm trọng, nếu không cũng sẽ không đến mức chỉ cho hắn một tấm hộ thần phù, mà nàng sẽ đích thân tới Tắc Bắc hoang mạc tìm toài hư thực của dị hỏa.
Ngu Yên Vũ nói: “ Mong rằng ngươi mang được dị hỏa về cho ta. Đừng mang thêm ưu phiền về cho ta!.” Dứt lời chỉ thấy nàng phẩy tay một cái, lúc này Bạch Tử Phàm cũng không biết chuyện gì đang xảy ra đến khí hắn định thần lại thì mới phát hiện ra hắn ở đã ở ngoài cửa phòng mất rồi.
“ Bản lãnh thật phi phàm a, mong rằng một ngày không xa ta cũng có được bãn lãnh như vậy “: Bạch Tử Phàm thì thầm nói.
...
Trong phòng Ngu Yên Vũ đang khép hở đôi mày ngài của nàng. Một ngón tay xinh xắn, trắng như tuyết của nàng đang gõ trên đệm ghế. Một đôi môi đỏ hình trái tim trông vô cùng đáng yêu kia đang lẫm bẫm nói:“ Chỉ lấy tu vi của hắn vậy mà dám nhìn thẳng vào ta, loại tâm cảnh cùng với đảm phách này chưa từng xuất hiện qua ở độ tu vi ấy. Rơi xuống vách núi trở về liền đột phá cảnh giới bị kẹt trong 5 năm, tâm tính thay đổi hoàn toàn khác trước...” Dừng lại một chút nàng xoa trán nói: “ Dù cho người là ai đi nữa chỉ cần mang lại tác dụng cho ta, những thứ khác đều không quan trọng!“.
Đông thời Ngu Yên Vũ cũng thở dài một tiếng: “Thật không ngờ Ngu Yên Vũ ta cũng có một ngày phải trông cậy vào một tên tiểu lâu la “. Lúc này đây chỉ thấy trên người của nàng hàn băng bắt đầu xuất hiện, nó giống như đóng bắng hết toàn thần thể của nàng lại. Cho dù lấy tu vi của nàng cùng với nhiệt lực ở trong phong cũng không cách nào ngăn cản.
Nếu như Bạch Tử Phàm nghe được những gì nàng đang nói đoán rằng hắn phải giơ ngón tay cái lên mà thốt rằng quả không hổ là nhất giáo chi chủ, thật sự rất tinh minh!
...
Ngoài phòng Bạch Tử Phàm vừa đi vừa hỏi Tiểu Trà Trà: “ Tiểu Trà Trà sao ngươi không nhìn ra được nàng bao nhiêu tuổi “.
Tiểu Trà Trà đang mãi mê đọc tiểu thuyết nghe thấy Bạch Tử Phàm hỏi nàng chu miệng nhỏ lên một chút nói:“ Chủ nhân à ngài có biết hỏi tuổi tác của phụ nữ là rất bất lịch sự hay không?Vị Giáo chủ kia của ngài thật không đơn giản đâu, lấy năng lực hiên tại của ta không có cách nào nhìn thấu được tuổi tác thật sự của nàng, ta đoán rằng trước khi bị thương tu vi thật của nàng phải cao vô cùng.“.
Bạch Tử Phàm không khỏi suy nghĩ cảnh giới hiện tại của Giáo chủ nương nương là Thiên Cực Cảnh đỉnh phong, lấy cảnh giới đó của nàng đặt ở Minh Nguyệt Quận đã thuộc hàng đỉnh cao của kim tự tháp, đặt ở Bắc vực cũng là cường giả danh chấn một phương vậy mà đấy còn chưa phải là tu vi thật sự của nàng, vậy nếu như khôi phục tu vi nàng lợi hại tới cỡ nào chứ. Đông thời hắn cũng cảm thấy may mắn, lần này hắn tìm trúng bắp đùi lớn rồi!
“ Ta nghĩ rằng lai lịch của nàng còn là một bí ẩn lớn, vì ở Bắc vực không thể nào xuất hiện Cực âm chi khí được “. Tiểu Trà Trà nói thêm.
Bạch Tử Phàm hỏi: “ Vậy Cực âm chi khí xuất hiện ở đâu?“.
Tiểu Trà Trà nói: “Cảnh giới của chủ nhân còn quá thấp, tạm thời việc này ngài không nên biết thì tốt hơn. “.
Bạch Tử Phàm nói:“Đúng rồi tại sao ngươi lại dùng Thất Khiếu Linh Lung tâm để nhìn Giáo chủ nương nương?”
Tiểu Trà Trà trả lời: “Bởi vì ta phát hiện được trên người nàng mang theo khí vận. Khi nào gặp được người mang khí vận Thất Khiếu Linh Lung tâm của ta sẽ tự động cảm ứng, phân tích bọn họ! Chủ nhân có thể dựa vào đó lựa chọn tiêu diệt hoặc đi chinh phục bọn họ đế cướp lấy khí vận trên người bọn họ cho mình. “
Bạch Tử Phàm nghĩ ta là người một người tốt bụng, sao có thể dễ dàng lạm sát kẻ vô tội được, trước tiên cứ thử đi chinh phục, chinh phục được kẻ khác còn khó khăn hơn so với việc giết chết kẻ đó. Nếu như chinh phục được Giáo chủ nương nương vừa xinh đẹp vừa có tu vi lẫn địa vị kì chẳng phải thỏa lòng ham muốn hơn hay sao....khụ đều là đàn ông mọi người hiểu mà!
Bạch Tử Phàm cũng không hỏi thêm nữa, hắn đang nghĩ việc làm tiếp theo của mình:“ Lần này đi lấy dị hỏa sẽ không ai quan tâm đến ta, làm gì có ai rãnh rỗi đi quan tâm đến một tên tiểu lâu la chứ, tiểu lâu la có tác dụng của tiểu lâu la, sẽ tạo cho ta nhiều không gian để hành động. Thứ hai ta cần tìm một vũ kĩ thích hợp Âm Dương Tạo Hóa Kinh chỉ giúp ta cải tạo thể chất mà không phải tuyệt kỹ gì“.
Hắn vừa đi vừa suy nghĩ chợt hắn thấy phía trước có hai bóng người đang đứng chắp tay chờ hắn.