Doãn Chí Bình mỉm cười nhìn Nhị trưởng lão - Thu Thảo tiên tử ấu yếm nói:
“Chính là như vậy!!”
“Nhưng nàng yên tâm, dù sao chúng ta cũng có giao tình lâu năm với nhau, nên nàng muốn chơi cách nào ta cũng chiều nàng.”
“Ví dụ như vào ban đêm, ta bịt mắt nàng lại, rồi chúng ta lén lút trên bãi cỏ chẳng hạn.”
Nhị trưởng lão trong lòng vừa căm giận vừa hoảng sợ, những có một điều đáng sợ hơn mà trong đầu nàng mới nghĩ đến:
“Nếu như Thái Âm Giáo thật sự rơi vào tay Doãn Chí Bình, thì chắc chắn sẽ là nới chướng khí mù mịt, không khác gì hang ổ thứ 2 của Hợp Hoan Tông.”
“Điều này đối với Thái Âm Giáo, nơi có nữ đệ tử chiếm phần lớn là chủ yếu, thì thật không khác gì là một thảm họa.”
Doãn Chí Bình nhìn vẻ mặt của Nhị trưởng lão rồi lại nhìn đến vẻ mặt của các nữ trưởng lão, chấp sự khác đang không ngừng biến ảo, hắn cười nói:
“Các nàng không cần sợ hãi, Doãn Chí Bình ta là người có trách nhiệm, nên sau khi thải bổ, ta nhất định đối với các nàng phụ trách tới cùng.”
“Nếu như các nàng muốn, Doãn Chí Bình ta hoàn toàn có thể chấp nhận hy sinh danh tiếng của mình, để cưới tất cả nàng làm vợ.”
Các vị nữ trưởng lão, chấp sự nghe vậy, nhất thời không khỏi giận giữ mắng lên:
“Doãn Chí Bình ngươi thật vô sỉ!!”
“Doãn Chí Bình khôn như ngươi quê ta xích đầy!!”
“Doãn Chí Bình người đọc truyện ít thôi!!”
Doãn Chí Bình cười lớn, không để ý tới của những lời chửi bởi của các nàng, mà trong lòng hắn đang vui mừng thầm nghĩ:
“Các nàng chửi bới càng lớn, đồng nghĩa với việc, lát nữa các nàng sẽ kêu la càng lớn, như vậy lại càng thêm phần kích thích a!!”
Nhị trưởng lão thấy tình như vậy, nhanh miệng hỏi: “Doãn Chí Bình, nếu như 10 năm trước ngươi đã thải bổ thành công sư phụ của mình, vậy tại sao ngươi không tranh đoạt vị trí Giáo chủ ngay từ lúc ấy?”
Nhị trưởng lão muốn nổ lực kéo dài thêm thời gian, để cầu mong Giáo chủ nương nương của mình có thể trở về kịp lúc.
Dù cho trong thân tâm, Nhị trưởng lão cũng không thật sự chắc chắn rằng, Giáo chủ nương nương có thật sự trở về hay không, nhưng đó lại chính là hy vọng duy nhất của nàng, cứu nàng thoát khỏi ma trảo của Doãn Chí Bình.
Nhưng tựa hồ, Nhị trưởng lão đã không còn cách nào khác, nàng chỉ còn cách cố gắng kéo thêm thời gian, được phút nào hay phút ấy.
Doãn Chí Bình tận tình đáp lời nàng:
“5 năm trước ta vừa mới đột phá vào Thiên Cực Cảnh trung kỳ, nhưng chỉ không lâu sau đó lại tiếp tục đột phá lên Thiên Cực Cảnh đỉnh phong, khi ấy căn cơ còn chưa kịp vững vãng, chưa kịp ổn định lại cảnh giới.”
“Nên nếu như lúc ấy, ta luyện hóa nguồn nguyên khí của Tư Vô Tà để tiếp tục đột phá tu vi, sợ rằng ta ngay lập tức sẽ gặp phải phản hệ. Căn cơ bất ổn, tu vi sau này, khó lòng mà tịnh tiến thêm được nữa.”
“Hơn nữa nếu như vào thời điểm ấy, ta ra tay đoạt vị trí Giáo chủ, đồng nghĩa với việc, phải đứng đầu chịu ngọn gió, cùng lúc phải đối phó Huyết Chiến Cường cùng La Kiệt.”
“Mà tu vi của ta khi ấy vừa mới đột phá vào Thiên Cực Cảnh đỉnh phong, cảnh giới còn chưa ổn định, sao có thể là đối thủ của Huyết Chiến Cường và La Kiệt, hai vị cường giả Thiên Cực Cảnh đỉnh phong lâu năm được.”
“Vậy nên ta mới cố gắng áp chế lại nguồn nguyên khí mới thải bổ được từ Tư Vô Tà, và từ từ luyện hóa nó, và chỉ cần chờ đợi 5 năm, cảnh giới Thiên Cực Cảnh đỉnh phong của ta đã vững vàng, gần như đã đạt đến nửa bước Thiên Vương Cảnh, hoàn toàn đủ sức đánh thắng được một trong hai người Huyết Chiến Cường và La Kiệt.”
“Trong 5 năm ấy, ta cũng không chút nào ngồi yên, khi không ngừng âm thầm gây ra các mẫu thuẫn cho nội bộ Thái Âm Giáo cùng các phái trong Minh Nguyệt Quận, để đến một ngày Thái Âm Giáo suy sụp, Minh Nguyệt Quận nguy nan, ta sẽ ra tay cứu giúp, tạo ra uy vọng trước này chưa từng có ở Minh Nguyệt Quận. “
“Những ta thật không ngờ, đến giây phút quyết định lại có bất ngờ xảy ra, khi Ngu Yên Vũ không biết từ đâu tới, nàng ta lấy thủ đoạn lôi đình của mình, nhanh chóng dẹp loạn Minh Nguyệt Quận, khiển ta trở tay không kịp.”
“Ngu Yên Vũ đột nhiên tới đây, nàng ta hớt tay trên của ta, chiếm đoạt hết lợi ích trong những bố cục mà ta đã sắp đặt sẵn từ trước, để tự tạo ra danh vọng cho mình.”
“Cũng chính là Ngu Yên Vũ đã khiến ta phải mất thêm 5 năm nữa, để bố cục lại tất cả những thứ này. Hừ, đợi sau khi bắt lại được nàng ta, ta nhất định sẽ khiến ta trả giá thật đắt. “
Chỉ nghĩ đến Ngu Yên Vũ, tuy chưa được chiêm ngưỡng qua dung nhan của nàng ta, nhưng chỉ với thần hình của cùng khí chất của nàng ta, cũng đủ để làm cho Doãn Chí Bình cả người nóng bừng bừng, có chút mộng tưởng không thể nói.
Vừa nghĩ như thế, Doãn Chí Bình lập tức đi đến chiếc ghế cao nhất ở chính giữ đại điện mà chỉ Giáo chủ mới có thể được ngồi, vừa đi hắn vừa nói:
“Nhưng không sao? bây giờ ta ngồi lên vị trí Giáo chủ này cũng chưa phải là muộn ha ha.”
Khi Doãn Chí Bình đến trước giáo vị, chuẩn bị hạ người ngồi xuống, thì phía trên nóc đại điện, nơi vị trí hắn chuẩn ngồi, bỗng có một câu nói vang lên: “Muốn ngồi vị trị của ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!!”
Doãn Chí Bình nghe vậy thì giật mình nhìn lên trần nhà, khi thấy rõ trên xà ngàng, có hai bóng hình, một nam một nữ, hắn hoảng hốt kêu lên: “Giáo chủ!!”
Chỉ thấy Ngu Yên Vũ mang theo Bạch Tử Phàm từ trên thanh gỗ giữa đại điện dần dần hạ xuống.
Doãn Chí Bình lúc này trong lòng không biết đã nổi lên biết bao nhiêu gợn sóng to lớn, nhưng bên ngoài, hắn vẫn cố tỏ ra trấn định hỏi: “Giáo chủ, ngài đã ở đây từ khi nào?”
Ngu Yên Vũ lạnh nhạt trả lời hắn:
“Bổn giáo chủ đứng đây từ chiều!! Chỉ để đợi ngươi giả thích lý do để xin được chết của mình!!”
Doãn Chí Bình nghe vậy thì nổi lòng liên tiếp nổi lên những kinh sợ khó có thể tả, với tu vi của hắn hiện tại, mà Ngu Yên Vũ lẻn vào Thái Âm Điện lúc nào, hắn lại không hay biết gì.
Còn về Bạch Tử Phàm, hắn đã cũng Ngu Yên Vũ tới đây khi mà Doãn Chí Bình giả vờ chết đi, để đánh lừa đám người của Huyết Thần Giáo cùng Ma Môn, tự hại lẫn nhau.
Và nghe những việc hiện tại hay quá khứ Doãn Chí Bình đã làm, Bạch Tử Phàm không khỏi cảm thán:
“Tên Doãn Chí Bình này thật xứng danh là một kiêu hung đích thực a!!”
“Không giống một tên phản diện nửa mùa như ta.”