Tiểu Trà Trà tự hồ lấy lại được sự tự tin vốn có của mình, hai cánh tay nhỏ lại chống hông nói:
“Tuy rằng ta không thể tạo ra đan dược hay công pháp, bảo vật cho chủ nhân thế nhưng ta có thể dựa vào thiên địa chi lực cảm ứng được các bảo vật, công pháp và đan dược giúp chủ nhân nha!“.
Bạch Tử Phàm thầm nghĩ: “ Xem ra Thiên Đạo không cho ta mang hack bên người. Vẫn phải có làm thì mới có ăn a...“.
“Còn có một điều quạn trong nữa là chủ nhân ngài tu luyện theo con đường thuận thiên đạo, lại mang bên mình khí vận nên tu luyện hay đột phá cảnh giới của chủ nhân thuận lợi vô cùng “.
“Còn có chuyện này nữa “: Bạch Tử Phàm ngạc nhiên hỏi.
Hắn đang nghĩ đến một số hồi ức cũ, thực ra việc hệ thống không giúp cho hắn có thêm bảo vật hay công pháp.v.v.v.. Bạch Tử Phàm hắn cũng không thất vọng cho lắm.
Cường giả chân chính phải dựa vào bản thân mình đi lên, chỉ có phế vật mới cần đến hệ thống (bây giờ hắn cũng đang là phế vật a).
Hắn nhớ tới kiếp trước của hắn, khi mới bước chân vào xã hội cũng không ai dậy hắn cách lăn lộn ngoài xã hội kia như thế nào hay ra làm sao. Hắn phải học ở mọi lúc, mọi nơi, học từ cái cử chỉ nhỏ nhất, cho cái đến cử chỉ lớn nhất của tất cả mọi người, tất cả các tầng lớp xã hội.
Trong kinh doanh hắn không có cơ hội được đi học ở các trường đại học để có kiến thức cho riêng mình, khoảng thời gian đầu khởi khiệp ấy đối với hắn mà nói là khó khắn vô cùng, thế nhưng hai từ 'từ bỏ' chưa bao giờ có trong từ điển của hắn, hắn cố gắng học lõm những kiến thức ấy qua người mà hắn quen, hắn học của bà bán vé số nơi ven đường, của bà bán thịt ngoài chợ...
Và điều mà hắn tự hào nhất chính là hắn học được chính phương pháp của đối thủ đang cạnh tranh trực tiếp với hắn. Thậm chí hắn còn thường 'cố ý ' bị lừa để biết được cách mà mấy tên kia lừa hắn bằng phương thức nào, tỷ như ' làm sao để có thể bán được 1 tỷ gói m... ', tất cả những thứ ấy đã giúp hắn đúc kết ra được kinh nghiệm cho riêng mình, để rồi hắn lại đi dùng chính cách ấy để đi đối phó với những tấm chiếu mới ra đời kia:D... Thật là có qua có lại a!!
Tiểu Trà Trà đi một vòng qua người của Bạch Tử Phàm, nàng thấy hắn trầm tư không biết đang nghỉ ngợi điều gì, một lúc sau nàng nói: “Chủ nhân ngài vẫn còn lo ngại sao, ta còn có khả năng quan trọng nữa. Khi dùng Thất Khiếu Linh Lung tâm ta có thể nhìn ra nhược điểm của các ' Khí vận chi tử ' kia giúp chủ nhân đối phó họ“.
“ Ta vẫn cảm thấy chưa đủ a. Ngươi cũng không biết, mấy tên ' Khí vận chi tử ' kia khó giết cỡ nào, cứ mỗi lần gặp nguy hiểm sẽ có một điều thần kỳ nào đấy xảy ra cứu bọn họ thôi.
Tiểu Trà Trà nghe vậy, nàng trả lời: “ Chủ nhân không cần lo khi hiện giờ ' khi vận ' của chủ nhân không thua kém ' khi vận ' những tên ' Khí vận chi tử ' kia, những nếu chủ nhân không nhanh ngăn cản những tên kia lại thì khí vận của chủ nhân ngày càng kém đi, còn khí vận của những tên kia sẽ càng gia tăng“.
“Được rồi, được rồi, Thiên Đạo thật vậy mà yên tâm chỉ phái một mình ngươi xuống giúp ta, ông ta không sợ ta thất bại trước mấy tên ' Khí vận chi tử ' kia sao”: Bạch Tử Phàm nói.
Tiểu Trà Trà lại nâng lên một bản mặt kiêu ngạo như hiểu rõ mọi chuyện, nàng trả lời: “ Lão nhân gia ông ta chắc chắn có thâm ý của riêng mình. chủ nhân được sự giúp đỡ của bản Tiểu Trà Trà mà còn không thắng được mấy tên ' Khí vận chi tử ' kia nữa thì thật phế vật a!“.
Bỗng dựng Tiểu Trà Trà nghỉ tới điều gì một bộ mặt suy sụp nhìn hắn: “ chủ nhân a, ngài không là phế vật thật chứ, nếu vậy một phế vật sau này sẽ làm chủ nhân của bản Trà Trà sao!! “.
Bạch Tử Phàm không khởi tức sám mặt với tiểu nha đầu này. Tiểu nha đầu này thật sự không biết mình có bao nhiêu cân lượng a.
“Được rồi Tiểu Trà Trà truyện đấy nói sau bây giờ phải nghĩ cách ra khỏi nơi này đã. Ta bây giờ toàn thân xương cốt đứt gãy, sao có thể ra ngoài được. Chưa kể với tu vi của ta chưa biết chừng mới ra tới ngoài kìa đã làm mồi cho yêu thú rồi a”:Bạch Tử Phàm đã hết cách với tiểu nha đầu này, hắn nói đến chính sự cho đở phiền lòng.
Tiểu Trà Trà trả lời: “ Chủ nhân ta cảm ứng được gần nơi đây có một cơ duyên truyền thừa cùng với mội viên đan dược được thiên địa thai nghén nông độ linh khí tinh khiết vô cùng. Nếu ăn vào có thể chữa trị thương thế của chủ nhân, không những thế nó còn giúp chủ nhân tôi luyện thể chất!“.
Bạch Tử Phàm lần này triệt để trợn mắt há hốc miệng. Thật không ngờ cái sáo lộ quen thuộc của nhân vật chính này vậy mà lại xảy ra trên người mình. Trên người mang ' khí vận 'thật sự là ngưu bức a.
Bạch Tử Phàm hưng phấn hỏi: “ Tiểu Trà Trà à, đan dược kia cách nơi này có xa không? “.
Tiểu Trà Trà chỉ tay về phía trước nói: “ Chủ nhân ngày không cần lo nó cách chúng ta chỉ một đoạn thôi, từ hường này xuất phát không đến 2 km chúng ta sẽ tới nơi“.
Bạch Tử Phàm:“..........“.
Lần nãy hắn triệt để hoài nghi nhân sinh, đến cả khi mang khí vận rồi Thiên Đạo còn trều đùa hắn đến thế.
Nếu không bị phế toàn thần, đừng nói khoảng cách 2 km, dù là 20 km hắn tốn chút thời gian cũng để tới mà thôi. Thế nhưng bây giờ toàn thân hắn bị phế a, đồng nghĩa với việc gì? Đông nghĩa hắn phải bò tận 2km -.- để sang nơi đấy.
Hầy xem ra vẫn phải có làm thì mới có ăn, không có món ăn nào miễn phí dâng lên tận miệng cả. Thế là hắn cố gắng lết thân thể của mình từ những bước đầu tiên.
||||| Truyện đề cử: Thí Thiên Đao |||||
Đoạn đường này quanh co, ngoằn nghèo vô cùng, khắp nới rãi rác nhưng viên đá nhỏ, đâm vào trên người hắn, khiến hắn đau nghiến răng, nghiến lợi.
Ở trong cung điện Tiểu Trà Trà lần đâu được ra thế giới mới này nàng thích thú ca hát, liên tục chỉ bên đông, rồi chỉ bên tây.
“Chủ nhân a, khung cảnh ở nơi này cũng rất đẹp nha, tuy không so được với Âu Lạc giới, thế những vẫn rất đẹp rồi, đặc biệt có hương vị sơn dã riêng “.
“ Chủ nhân, chủ nhân ngày nhin bên kia có con cá đang nhảy kìa, oa thác nước nơi này thật cao a....! “
Thấy chủ nhân đang miệt mài, cố gắng để lết từng đoạn đường một, nên không trả lời mình, Tiểu Trà Trà muốn tìm trong đầu một cấu nào đấy để khích lệ chủ nhân, nàng nói: “Chủ nhân cố lên. Ta thấy ngươi là người bãn lãnh phi phàm, tâm chí kiên định chỉ là một đoạn đường ngắn này chắc chắn sẽ không làm khó được chủ nhân của ta đâu! “
Bạch Tử Phàm tựa có chút hứng thú: “ Sao người biết ta là người có ý chí phi phàm, chẵng lẻ ngươi dùng Thất Khiếu Linh Lung tâm nhìn ta. “.
“Hì hì... Trong sách nói đây là một câu thần chú dùng để khích lệ người khác, nên thuận miệng đọc theo để khích lệ chủ nhân!”:Tiểu Trà Trà cười vui vẻ trả lời.
Bạch Tử Phàm có chút trầm cảm, hắn nói: “Ngươi thật là một cực phẩm, là hệ thống hàng 'shoppe' sao??? “.