*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy Doãn Chí Bình đang từ một xác chết, lại bỗng đứng bật dậy được, còn đứng trước mặt nói chuyện với mình. Huyết Ưng trong lòng không khỏi kinh hoàng, hắn run sợ nói: “Ngươi...ngươi là Doãn Chí Bình?”
Đồng thời quay lại cùng Huyết Ưng là Huyết Tuyệt, trong lòng hắn cũng giật mình khó hiểu.
Vì chính tay hắn đã kết liễu tính mạng của Doãn Chí Bình, lúc ấy rõ ràng Doãn Chí Bình đã tắt thở, điều này do hắn đích thân kiểm chứng qua, không thể sai xót được.
Ấy vậy mà bây giờ Doãn Chí Bình đột nhiên sống lại, còn đang đưng sờ sờ trước mặt hắn nữa?
Doãn Chí Bình nhìn vẻ mặt của 2 tên Huyết Tuyệt cà Huyết Ưng, phong khinh vân đạm trả lời: “Phải. Là ta!!”
Huyết Ưng nhìn kĩ thân thể của Doãn Chí Bình, xem có dầu hiệu bất thường nào không, rồi mới dò hỏi: “Tại sao ngươi còn chưa chết?”
Doãn Chí Bình mỉm cười trả lời: “Nếu như ta thật chết, chẳng phải đã bỏ lỡ một bộ phim đặc sắc nhân luân mới vừa diễn ra.”
Huyết Tuyệt càng nghĩ càng nghi hoặc, rốt cuộc chuyện này là thế nào, hắn quan sát thấy được, vết thương trên ngươi Doãn Chí Bình do hắn gây ra đã không thấy đâu nữa, mà hơi thở của Doãn Chí Bình lại bình thường vô cùng, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Phía bên này, các Nữ trưởng lão, chấp sự của Thái Âm Giáo cũng có chung nổi lòng như Huyết Tuyệt và Huyết Ưng, một nổi lòng tràn đầy nghi hoặc, khó hiểu.
Tại sao tên Doãn Chí Bình lại chưa chết, rõ ràng ban nãy, khi Doãn Chí Bình bị Huyết Tuyệt dùng một chỉ xuyên tim, càng nàng đã cảm nhận được Doãn Chí Bình hơi thở đã tắt, trên thân cũng không còn một chút khí tức sinh mệnh nào.
Từ những điều đó đã chứng minh, Doãn Chí Bình hoàn toàn đã chết, nhưng tại sao bây giờ Doãn Chí Bình vẫn con sống, đây chính là câu hỏi chung của tất cả nhóm người ở đây.
Còn với Nhị trưởng lão, việc Doãn Chí Bình còn sống trong lòng nàng cũng có chút bất ngờ, nhưng không đến mức như những người khác ở trong Thái Âm Điện này.
Chỉ là điều khiến nàng cảm thấy khó hiểu nhất, cùng quan tâm duy nhất lúc này, là mục đích của Doãn Chí Bình rốt cuộc là gì? Tại sao hắn phải làm như vậy?
Đấy chính là nổi lòng của nhóm người nơi đây.
Trở lại với khung cảnh chính.
Huyết Ưng lạnh giọng nói: “Hừ, Doãn Chí Bình cho dù người không chết thì đã sao chứ. Dù cho ngươi sống lại thì có thể thay đổi được gì. Lại để bọn ta cho ngươi... chết..chết.. thêm nữa..nữa..mà thôi....!!”
Khi nói đến những lời cuối cùng, giọng nói Huyết Ưng bỗng trở nên lắp bắp, pha chút sợ hãi, bởi hắn đã cảm nhận được, một nguồn nguyên khí đang không ngừng xao động quanh thân Doãn Chí Bình.
Chỉ cái uy áp từ nguồn nguyên khí quanh thân của Doãn Chí Bình vô tình tỏ ra, đã khiến hắn cảm thấy lạnh cả người, đón nhận lấy áp lực không nhỏ.
Huyết Tuyệt đứng bên cạnh Huyết Ưng, cũng vừa lúc cảm nhận được sự bất thường này, nhìn về phái Doãn Chí Bình, ngay lập tức đôi tròng mắt của hắn phải mở to ra, khuân mặt bỗng dưng run rẫy, tràn đầy vẻ khiếp sợ để rồi bật thốt lên:
“Thiên Vương Cảnh!!!”
“Doãn Chí Bình, ngươi....ngươi đã đạt tới Thiên Vương Cảnh!!”
Huyết Tuyệt khiếp sợ như vậy, bởi vì hắn nhận ra rằng nguồn nguyên khí này mạnh hơn Giáo chủ của mình rất nhiều lần.
Vì đối với Giáo chủ của mình, Huyết Tuyệt hiểu rất rõ, Giáo chủ của mình chính là Thiên Cực Cảnh đỉnh phong, nhưng cũng không thể nào phát ra cái khi thế khí áp sơn hà, mạnh mẽ như Doãn Chí Bình đang phát ra ở kia.
Nên từ những suy luận ấy, Huyết Tuyệt lập tức nhận định rằng: “Doãn Chí Bình đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương Cảnh. Một cảnh giới không thể nào chạm tới, đối với những cường giả xuất thân từ Minh Nguyệt Quận.”
Chưa đợi Doãn Chí Bình xác nhận, toàn thân Huyết Tuyệt đang không ngưng run lên, sống lưng đã thấm đẫm mồ hôi, tự nói:
“Điều nay là không thể nào... điều này là không thể nào... Ở Minh Nguyệt Quận, đã bao giờ xuất hiện qua Thiên Vương Cảnh, Doãn Chí Bình ngươi rốt cuộc đã làm cách nào, để đạt tới cảnh giới đó?”
Huyết Tuyệt trở nên thất thố như vậy, vì điều này đối với hắn mà nói, chính là đả kích quá lớn, khiến nhất thời, Huyết Tuyệt không thể nào tiếp thu được điều này.
Huyết Tuyệt cũng không biết, Giáo chủ của mình đã đạt tới cảnh giới nửa bước Thiên Vương Cảnh, nhưng mà nếu hắn biết, thì chắc chắn cũng phải bất ngờ mà thôi.
Bởi vì lượng nguyên khí mà Huyết Chiến Cường phát ra khí đối đầu với Ngu Yên Vũ hay lúc đối đầu với Ma Môn môn chủ, nếu đem đi so với lượng nguyên khí của Doãn Chí Bình đang phát ra hiện tại, thì kém hơn nhiều lắm.
Doãn Chí Bình quan sát bên trong Thái Âm Điện một vòng, nhìn tới ánh mắt của ai nấy đều đang run sợ, chứa đầy sự kinh ngạc, cùng theo đó là sự chờ mong vô hạn đối với câu trả lời tiếp theo của mình.
Nhận được khung cảnh vạn người chú mục, vạn người chờ mong từng câu nói tiếp theo của mình như lúc này, Doãn Chí Bình không khỏi thích thú trong lòng, hắn mở miệng nói: “Bây giờ chưa phải, những chốc lát nữa sẽ phải.”
Nhóm người trong Thái Âm Điện:
“????”
“Câu trả lời này có ý gì “
Huyết Tuyệt nghe vây cẩn thận hỏi: “Vậy bây giờ ngươi đang ở cảnh giới gì?”
Doãn Chí Bình nói: “Xem như là đạp một chân vào Thiên Vương Cảnh đi.”
Câu trả lời của Doãn Chí Bình đã xác minh một việc, cảnh giới hiện tại của Doãn Chí Bình còn cao hơn cảnh giới của Huyết Thần Giáo Giáo chủ và Ma Môn một bậc.
Huyết Tuyệt nhận được câu trả lời của Doãn Chí Bình lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, hắn đã kịp phản ứng, kịp nhận ra một điều quan trọng, hắn ngay lập tức vận lên nguyên khí, quay sang nói với đám người của Huyết Thần Giáo:
“Lập tức tức chạy mau, chúng ta đã không còn là đối thủ của Doãn Chí Bình!!”
Nói rồi Huyết Tuyệt nhanh chân vô cùng, vận hết tốc lực cùng Huyết Ưng bay ra khỏi Thái Âm Điện.
Các hộ pháp của Huyết Thần Giáo từ khi nghe Huyết Tuyệt thốt lên Doãn Chí Bình là cường giả Thiên Vương Cảnh, thì khuân mặt đã tái mét, nhận ra được vấn đề, với kình nghiệm bảo mạng qua nhiều năm sinh tồn mà học được, bọn chúng ai nấy đều đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế để chạy.
Nên khi nghe được chỉ dụ của Huyết Tuyệt, không có một ai do dự, cả đám nhất thời như bầy ong vỡ tổ, lao ra Thái Âm Điện.
Doãn Chí Bình nhìn cảnh tượng này, bật cười nói: “Muốn chạy là chạy? Các ngươi không phải đã nói, muốn thay Thái Âm Giáo của ta báo thù sao?”
Chỉ thấy Doãn Chí Bình nhấc lên một bàn tay, mang theo một nguồn nguyên lực dồi dào, làm từ trường thay đổi, không gian dao động, áp chế lại đám người đang như một bầy ong thoát chạy khỏi Thái Âm Điện kia.”
Huyết Tuyệt, Huyết Ưng đang bay ra khỏi Thái Âm Điện, khi sắp đến nơi thì cửa Thái Âm Điện đột nhiên đóng lại, trên đôi vai lúc này lại như bị đè nặng, bọn chúng cảm giác giống như có một ngọn núi đá khổng lồ, đang đè lên trên thân mình vậy, dù cho bọn chúng có cố gắng chạy thế nào cũng không thể nhúc nhích được.
Các vị hộ pháp của Huyết Thần Giáo cũng có cảm giác tương tự như vậy, những kẻ có tu vi không đủ, thì trực tiếp phun ra tiên huyết, ngã lăn ra mặt đất, từng ngươi từng ngươi như vậy.
Làm cho trước cánh cửa chính của Thái Âm Điện, nhất thời thành một mớ hỗn độn.
Đến bây giờ, bọn chúng mới chân chính cảm giác được Doãn Chí Bình có bao nhiêu lợi hại,tựa hồ hắn chỉ cần giơ tay nhấc chân một cái, hoàn có thể đoạt đi được tinh mạng của bọn chúng.
Huyết Tuyệt biết mình đã vô pháp chạy thoát, hắn quyết định lấy ra Huyết Chiến Kỳ, để quyết tử chiến với Doãn Chí Bình, lưu lại một con đường thoát thân cho những người ở đây, nhằm mang tin tức quan trọng này về báo với Huyết Chiến Cường.
Thế nhưng khi thấy động tác của Huyết Tuyệt, Doãn Chí Bình như đã biết trước điều này, Doãn Chí Bình nhanh hơn Huyết Tuyệt một bước, dùng thần thúc khóa chặt Huyết Tuyệt, không cho hắn nhúc nhích tí nào.