Không biết bao lâu, Bạch Tử Phàm mơ mơ màng màng tỉnh dậy, hắn thấy xương cốt toàn thân đã khôi phục, thể trạng so với trước đó đã tốt hơn rất nhiều, hắn không khỏi thoải mái thở ra một hơi, đan dược này thật thần kỳ a.
Hắn cũng không khỏi cảm thấy may mắn, cái tên 'cẩu' tác giả vô lương tâm kia còn muốn viết tiếp, nếu không thì hắn thật sự bạo thể mà đi đời rồi.
“Chúc mừng chú nhân đã luyện thành Âm Dương Tạo Hóa Kinh: tầng 1 sơ thành! “: Lúc này giọng nói của Tiểu Trà Trà vang lên trong đầu Bạch Tử Phàm.
Bạch Tử Phàm còn định bẹo má, khiển trách Tiểu Trà Trà vài câu. Thì bỗng thấy Tiểu Trà Trà hai mắt đỏ bừng như vừa khóc qua.
Xem ra ra cô nàng này cũng còn có chút lương tâm, rất lo lắng cho hắn a, thế là hắn đem lời nói rút trở về.
Bạch Tử Phàm nói bằng giọng âm dương quái khí:“Nếu không nhờ đến bãn lĩnh của Tiểu Trà Trà nhà ta thì làm sao ta có thể học được Âm Dương Tạo Hóa Kinh này chứ.“.
Cô nàng lập cười lên vô cùng vui vẻ.
Sau khi ra khoải ngoài sơn động, hắn thấy trời đã tối. Xem ra hắn đã hôn mê mất 1 ngày, 1 đêm. Hắn đi bắt tạm mấy con thỏ rừng để ăn. Tuy nói võ giả có thể thanh lọc thể chất hấp thụ linh khí của trời đất, không cần ăn uống. Nhưng hắn mới một Luyện Khí Cảnh thôi nha, không thể nhịn đói nhiều ngày liên tiếp được.
Vả lại hắn cũng lại theo quán tính của hắn kiếp trước, hắn vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc với sinh hoạt của thế giới này.
Mùi thịt thỏ nướng trong tay hắn dần trở nên thơm phức.
Hắn thấy được Tiểu Trà Trà trong cung điện kia bắt động ngửi được mùi thịt thơm mà chảy nước miếng.
Bạch Tử Phàm không khỏi trêu đùa nàng:“ Người cũng chỉ là một dạng linh hồn còn có thể ăn được sao?“.
Tiểu Trà Trà: “ Được nha, chỉ cẩn chủ nhân ngài, dùng ý niệm triệu hồi ta ra ngoài, là ta có thể ra ngoài được, chỉ là thời gian không thể quá lâu. “.
“Dạng này cũng được!“. Bạch Tử Phàm kinh ngạc nói
“Được rồi, ra đây cùng ăn đi “.
.....
Ở một nơi cách rất xa dãy sơn mạch, ở nơi đây có một đại điện rộng lớn, nguy nga và trang lệ vô cùng.
Mà trong điện có 3 tên nam tử đang thảo luận với nhau.
Một giọng nói hùng hồn vang lên:“ Khởi bẩm giáo chủ, chuyến đi này thuộc hạ không phụ kì vọng của ngài, bọn thuộc hạ đã lấy được Ngọc Dương Đan mang trở về “.
Nếu Bạch Tử Phàm tại đây hắn chắc chắn sẽ nhận ra đây là người đã đánh hắn rơi xuống vực.
Chính giữa đại điện có một vị đại hán đang ngồi ở trên vương tọa, hắn khuân mặt vuông vắn, làn da ngăm đen, một chòm râu mọc ngược ở trên miệng, người mặc một bộ y phục có, xích giáp màu đen, hắn mở miệng nói: “ Ha ha... tốt lắm. Đại hộ pháp quả nhiến không phụ sự kỳ vọng của ta “.
Hắn chính là Huyết Thần Giáo, giáo chủ Huyết Chiến Cường uy danh hiển hách, không người không biết ở Minh Nguyệt Quận này.
“Bẩm giáo chủ đây là Ngọc Dương Đan “: Một tên có thân cao tám thước, nhưng thân hình lại vô gây gò, mang một đôi mắt sắc lẹm như ưng đem Ngọc Dương Đan dâng lên.
Hai vị này một vị có thân hình vạm vỡ lưng hùm vai gâu là Huyết Tuyệt đại hộ pháp của Huyết Thần Giáo. Vị bên cạnh là Huyết Ưng nhị hộ pháp của Huyết Thần Giáo.
Huyết Chiến Cường cầm trên tay Ngọc Dương Đan ngắm nghía một hồi, cảm thán rằng:“Ngọc Dương Đan quả nhiên là trân bảo, nếu như không có mật báo ta cũng thật không tin nó sẽ xuất hiện ở vùng Minh Nguyệt Quận này.“.
Nhị hộ pháp Huyết Ưng hỏi:“ Giáo chủ, bây giờ có phải chúng ta có nên khởi xướng tấn công Thái Âm Giáo, sau đó cướp lấy Ngu Yên Vũ về là giáo chủ phu nhân cho ngài? hắc hắc...”
“Còn cái 'tên kia' thật không biết tự lượng sức mình, hạng như hắn cũng mơ tưởng nhúng chàm đến Ngu Yên Vũ, đến lúc lợi dụng xong hắn thu thập xong Thái Âm Giáo chúng ta cùng lúc cầm xuống hắn! “
Nghe đến Ngu Yên Vũ, Huyết Chiến Cường hai mắt bỗng trở nên nóng bỏng vô cùng, hận không thể lập tức tấn công Thái Âm Giáo bắt lấy Ngu Yên Vũ, nhưng rất nhanh hắn kìm hãm lại sự hứng phấn đấy, hắn nói:
“Ta biết người thèm ngóng nhan sắc các nữ để tự của Thái Âm Giáo kia. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, tuy rằng Ngu Yên Vũ thật bị thương thế nhưng các ngươi chưa giao thủ với nàng, các người không biết được nàng có bao nhiêu lợi hại đâu... trước hết ta muốn để 'tên kia ' thám thính xem Ngu Yên Vũ còn có bao nhiêu dư lực. “
Nói tới đây bỗng hắn dừng lại nói to:“ Các hạ đã đến, sao còn không hiện thân! “.
“ Ha ha... không hồ là Huyết Chiến Cường ta đã tận lực ẩn mình mà người vẫn có thể nhận ra “: Giọng nói phát ra từ cửa cung điện, ở đấy có một người mang hắc bào, đeo một chiếc mặt nạ trông dữ tợn vô cùng, cũng không biết hắn đứng ở đấy từ khi nào.
Huyết Tuyệt và Huyết Ưng lập tức thốt lên:“ Ma môn: Môn chủ...! “.
“Ha ha, Huyết Tuyệt, Huyết Ưng song vị hộ pháp của Huyết Thần Giáo quả nhiên tu vi thâm hậu, không phải là hạng người hời hợt “.
Huyết Tuyệt và Huyết Ưng lập tức tả hữu, hộ bác bao vây lấy Ma môn môn chủ chủ.
Lúc này Huyết Chiến Cường mới đứng lên nói: “ Hóa ra là môn chủ giá lâm, ngài không sớm báo trước để ta sớm ra sơn môn tiếp đón. “.
“Ha ha...Tại hạ sao dám làm phiền giáo chủ chứ. “: Ma môn môn chủ tiếp lời, giọng nói của hắn lanh lãnh, nghe rất rợn người,khiến cho người đối diện có cảm giác như đang nói chuyện với một ác quỷ từ địa ngục đến.
Huyết Chiến Cường đưa mắt nhìn Huyết Tuyệt và Huyết Ưng:“Hại vị hộ pháp lui ra ngoài trước đi, bản giáo chủ có chuyện quan trọng cần thương lượng với Ma môn môn chủ!“.
Huyết Tuyệt và Huyết Ưng cả hai người nhìn nhau một lúc rồi đi ra ngoài đại điện.
....
Sáng sớm, Bạch Tử Phàm bị tiếng chim hót làm thức giấc.
Hắn tỉnh dậy, quan sát xung quanh khung cảnh nơi đây đối với hắn mà nói thật yên bình, nó không bị ổn ào bởi tiếng xe cộ và máy móc như thế giới mà hắn đang ở.
Trên những cảnh cây, những chú chim sẻ đang hót líu lo không ngừng, đã lâu lắm rồi hắn mới được tận hưởng một khung cảnh thanh bình đến vậy.
Tiểu Trà Trà vẫn còn đang ngáy ngủ. Phía trên miệng của nàng còn đang dính mỡ thịt mà bữa tối hôm qua để lại.
Bạch Tử Phàm đúng dậy vươn vai, tư thế hiên ngang để chuẩn bị cho chuyến hành trình tiếp theo của mình ở Linh Vũ đại lục này.
Một cuộc hành trình gian nan, đầy thử thách, nhưng hắn muốn lưu lại dấu ấn của hắn tại thời đại này.
Hắn thì thào: “ Tiếp theo ta nên làm gì. Giờ đây ở thế giới này Thái Âm Giáo được xem là mái nhà duy nhất của ta. Ta có nên quay lại Thái Âm Giáo? “.
Đúng lúc này hắn thấy bên kia có mấy bóng người như đang tìm kiếm thứ gì đó. Hắn lập tức nhận ra đây là đệ tử ngoại môn của Thái Âm Giáo.
Bạch Tử Phàm thâm nghĩ: “ Xem ra đoàn người mang Ngọc Dương Đan trở về bị mất tích nên giáo chủ nương nương phái nhóm người này đến để tìm kiếm tung tích của bọn họ. Trước tiên ta vẫn nên quay về Thái Âm Giáo, lấy nó làm chỗ dựa, cơ sở để ta phát triển ở Linh Vũ đại lục này “.
Nghĩ thấu đáo xong, chỉ thấy hắn trực tiếp vận khí kình nơi tay, liên tiếp mấy chưởng làm đã thương chính mình. Nếu không làm vậy tất sẽ gây nên nghi ngờ, bởi cả đoàn người chỉ còn hắn là sống xót duy nhất.