Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 58: Chương 58: Trời sinh Trà sao còn sinh Vũ!




Nhìn thấy Bạch Tử Phàm nằm im bất động nơi đó, trên người hắn đã không còn bất kỳ một hơi thở nào.

Tên đeo Mặt Nạ màu vàng lập tức ôm bụng cười lớn nói: “Ha ha...cười chết ta, cười chết ta rồi. Đấy người thấy không, ta đã bảo là ngươi quá đa nghi mà. Hắn chỉ là một Nhóc con mới ra đời, thì lấy đâu ra âm mưu quỷ kế mà đòi đi hố chúng ta chứ?”

“Nếu như trên người hắn có ẩn tàng thứ gì nguy hiểm thật. Thì chắc chắn, hắn ra phải tỏ ra, điệu thấp một chút. Chứ sao có thể huênh hoang, phách lối như thế.”

Tên đeo Mặt Nạ màu trắng cũng cười theo: “Nhưng nhìn cái bộ dạng khi nãy của hắn, cái lúc mà hắn đứng im, để đỡ đòn công kích của ngươi ấy. Bộ dạng đó của hắn không khác gì một tuyệt thế cao thủ cả.”

“Còn cái khí khái lúc ban đầu của hắn nữa, cái khí khái mười phần ấy của hắn, làm ta thật sự phải nghĩ trước nghĩ sau.”

“Hây, Ta thấy rằng, tên này trời sinh làm diễn viên hài, thích hợp vô cùng!!

Nghe vậy, Tên đeo Mặt Nạ màu vàng càng cười vang lên, khi nhớ lại, cái phong thái của Bạch Tử Phàm khi ấy:

“Đã thế, tên này còn gáy rất khét nữa, nhưng lời nói lúc đó của hắn, thật sự khiến ta phải chóang váng đầu óc, cho đến giờ, ta còn chưa tiêu hóa hết đây.”

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tên này thật khiến ta mở mang thêm kiến thức về khoản gáy a. Nếu như bây giờ trở về Ma Môn, ta có thể tự tin nói rằng, trong Ma Môn đã không còn tên nào, gáy khét bằng ta!! “

Nói xong hắn lập tức cười lớn, Tên đeo Mặt Nạ màu trắng cũng cười theo. Trong nhất thời, cả bầu trời vang vọng tiếng cười của 2 người bọn chúng.

Một lúc sau, Tên đeo Mặt Nạ màu vàng lên tiếng nói: “Được rồi, được rồi!! Lại đó kiểm tra xem, bảo vật trên người hắn là thứ gì, mà có thể khiến Môn chủ của chúng ta động tâm.”

Nói rồi, hắn cùng với Tên đeo Mặt Nạ màu trắng tiến tới kiểm tra bảo vật trên người Bạch Tử Phàm.

Khi đến gần, hắn thấy ngay được, Bạch Tử Phàm đang nằm im bất động, với tư thế nằm úp mặt xuống đất, trên người đã không có bất kỳ một hơi thở nào.

Trong mắt của Tên đeo Mặt Nạ màu vàng, Bạch Tử Phàm đã không khác gì một xác chết. Hắn vui vẻ, chà xát 2 bàn tay nói: “Hắc hắc, lần này chúng ta kiếm lời lớn rồi, chỉ cần đứng im, bảo vật lại tự tìm tới cửa.”

Làm nóng hai bàn tay xong, hắn lập tức tiến tới muốn tìm kiếm bảo vật trên người Bạch Tử Phàm. Còn Tên đeo Mặt Nạ màu trắng, thì đứng ngay sau lưng của hắn.

Khi bàn tay của Tên đeo Mặt Nạ màu vàng chạm vào người Bạch Tử Phàm, với ý định muốn lật người Bạch Tử Phàm lại. Thì đột nhiên, đôi mắt của Bạch Tử Phàm đang khép lại mãi giờ, lại bỗng mở ra.

Chỉ thấy, trong tay Bạch Tử Phàm, không biết từ lúc, đã xuất hiện một tấm phù lục kỳ dị, phát ra ánh sáng màu đỏ, như màu áo của Ngu Yên Vũ.

Đạo ánh sáng ấy, ngay lập tức, tấn công về phía Tên đeo Mặt Nạ màu vàng, với sức sát thương cực lớn. Vì chỉ trong một sát na, nó đã xuyên qua cương khí hộ thân của Tên đeo Mặt Nạ màu vàng.

Nhưng còn chưa dừng lại ở đó, đạo ánh sáng này, tiếp tục xuyên thẳng đến phía sau, xuyên qua cả thân thể của Tên đeo Mặt Nạ màu trắng. Trong khi, hắn đang đứng cách Tên đeo Mặt Nạ màu vàng tới ba bước.

Thậm chí nguồn ánh sáng này còn tiếp tục di chuyển, đến khi đâm vào một ngọn núi mới dừng lại, nhưng nó khiến cho cả một ngọn núi lớn phía sau phải sụp đổ.

Rầm rầm rầm...

Bộp!

Một tiếng rầm vang lên, của đất đá sụp đỗ gây ra, kèm theo đó là tiếng ngã xuống của 2 tên Địa Cực Cảnh Ma Môn, nơi 2 tên này ngã xuống, làm cát bụi trên nền đất, bốc lên một đoạn cao.

Lại cộng thêm với ngọn mới sụp đỗ, nhất thời khiến cả vùng trời quanh đây, mịt mờ khói bụi.

Cứ như vậy, 2 vị cường giả Địa Cực Cảnh của Ma Môn, đã bị Bạch Tử Phàm một chiêu giết chết, mà không hề có bất kỳ sự phản kháng nào.

Vậy là từ này Minh Nguyệt Quận sẽ mất đi 2 vị cường giả Địa Cực Cảnh, sẽ mất đi hai diễn hài...trong sự thương tiếc bất tận....của các huynh đệ Ma Môn.

Phù....

Thở dài một hơi, Bạch Tử Phàm lật lại thân hình, tình trạng thân thể của của hắn hiện tại, cũng không khá hơn mấy tên Ma Môn này là bao.

Chỉ khác biệt là, Bạch Tử Phàm còn sống, còn cơ hội được gáy!!

Sau khi hít thở vài hơi, để giảm bớt đi phần nào, mà cái đau đớn trên thân thể đang gây ra. Bạch Tử Phàm đưa mắt nhìn đến tấm áo giáp đã vỡ vụn trên nền đất, mà lệ rơi trong lòng:

“Ta không sợ kẻ địch mạnh, ta chỉ sợ bị nữ nhân hố!!”

Càng nghĩ càng đau lòng, từ khi xuyên không đến nay. Dù cho gặp phải kẻ địch, có tu vi cao cỡ nào, âm hiểm độ nào, hắn điều có thể dùng mưu chí của mình để đánh bại bọn chúng.

Thế nhưng hết lần này đến lần khác, hắn lại thất bại trước nữ nhân, luôn luôn bị các nàng đào hố.

Ngươi vinh dự được hố hắn đầu tiên, là cực phẩm loli Tiểu Trà Trà. Khi mới xuyên không đến nơi này, nàng ta đã chào đón hắn, bằng cách không thể nồng nhiệt hơn.

Nồng nhiệt tới mức, đến bây giờ hắn vẫn còn bị ám ảnh, bởi khả năng chỉ đường có một không hai của nàng ta.

Tiếp đến, phải kể đến Ngu Yên Vũ, khi nàng ta dùng hắn, để thiết lập thế cục, mà hắn còn không hay biết. Điều này làm hắn bỗng sinh ra một cổ sợ hãi trong lòng đối với Ngu Yên Vũ.

Cuối cùng trong số đó, không ai khác ngoài cô nàng Thái Vũ, hắn chỉ nói chuyện với cô nàng này vài câu, vậy mà đã bị nàng ta hố cho, suýt nữa thì mất luôn tính mạng.

“Nữ nhân ở cái thế giới này, thật nguy hiểm...!!”

Sau bao lần bị hố, xem như là người đã có kinh nghiệm, nên Bạch Tử Phàm đã tự đúc kết ra một kết luận cho mình, một kết luận soi sáng chân lý cho hắn.

“Ui đau!”

Do quá kích động, nên đã kích thích đến vết thương trên người, khiến Bạch Tử Phàm đau đến chảy nước mắt.

Trong lòng hắn, không khỏi căm hận nghĩ: “Thái Vũ a..Thái Vũ.. người với Tiểu Trà Trà thật sự là một đôi trời sinh....”

Rồi Bạch Tử Phàm lại ngửa mặt lên trời than: “Trời sinh Trà sao còn sinh Vũ!!”

Tiểu Trà Trà: “???......cái gì Trà... cái gì Vũ... Chủ nhân bị động kinh sao?”

Nghĩ vui thì như vậy, vì cũng không thể không nói. Nhờ có chiếc áo giáp này, nó đã gián tiếp giúp kế hoạch của Bạch Tử Phàm càng thêm phần hoàn mỹ.

Vì sao ư? vì Bạch Tử Phàm có một ý nghĩ, khi hắn chạy trốn khỏi sự truy đuổi của 2 tên Địa Cực Cảnh Ma Môn.

Bạch Tử Phàm lấy bụng ta suy ra bụng người để phân tích: “Ta chỉ là một tên Tông Sư Cảnh, mà đã có thủ đoạn phòng thân, vậy thì 2 tên Ma Môn này, sao chúng có thể không có chút thủ đoạn nào được.”

“Chúng đường đường là cường giả Địa Cực Cảnh, đã tu luyện ở đây bao nhiêu năm. Vậy nên trên người bọn chúng, không cất dấu chút thủ đoạn nào, trừ khi bọn chúng quá phèn, nếu không thì ta thật không tin nổi.”

“Vậy nên không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Trước tiên, ta muốn giả bộ bị thương, rồi ngất đi, đợi khi 2 tên Địa Cực Cảnh của Ma Môn đi tới, lấy bảo vật trên người ta. Ta liền tung ra một kích của Nương nương, đánh một đòn bất ngờ, để bọn chúng không nhận kịp trở tay.”

“Nếu không, để bọn sống sót sau át chủ bài duy nhất của ta, thì người gặp nguy lớn chắc chắn sẽ là ta.”

Lúc này, tay của Bạch Tử Phàm đã có thể cử động đôi chút, thế nhưng thương thế trên người hắn vẫn vô cùng nghiêm trọng, nếu không nhờ vào 《Âm Dương Tạo Hóa Kinh》, sợ rằng với đoàn công kích, khi nãy của Tên đeo Mặt Nạ màu vàng kia, toàn thân của hắn đã nát vụn.

Và một phần cũng nhờ chiếc áo giáp này nữa, tùy nó không phát huy quá nhiều công dụng, nhưng nó vẫn có đôi chút cộng dụng.

Tuy nhiên, điều quan trọng nhất, phải kể đến Tên đeo Mặt Nạ màu vàng đa nghi kia.

Nếu khi xuất kích, hắn không giảm đi vài phần nguyên lực, tung ra đòn công kích yếu nhất của mình.

Thì tình thế lúc này, sẽ rất khó nói!!

Do tay của mình đã có thể cử động, nên Bạch Tử Phàm tìm kiếm bảo vật trên người 2 tên Địa Cực Cảnh Ma Môn một hồi.

Hắn làm thay cái ước nguyện của Tên đeo Mặt Nạ màu vàng khi còn sống, chỉ người thực hiện là thay đổi mà thôi.

Bạch Tử Phàm nhìn tên Tên đeo Mặt Nạ màu vàng nói nhỏ: “Ngươi cũng đừng oán trách ta, vì bây giờ tay sẽ thay ngươi, thực hiện ước mơ của mình. “

“Ở dưới đó, nếu như thấy được, ngươi cũng đừng khen ta là người tốt nha, ta thật không dám nhận!!”

Tìm tòi một lúc, Bạch Tử Phàm phát hiện ra, trên người Tên đeo Mặt Nạ màu trắng có một vật đôi giày đen, trông rất không tầm thường.

“Chủ nhân, đó là Vạn Y Hành!!” Đúng lúc này, bỗng vang lên tiếng nói của Tiểu Trà Trà trong thần thức.

P/s: Hôm qua tại hạ ngủ quên, hôm này nhất định bù....(hãy tin tại hạ) =)))

Cảm tạ các đạo nhiệt tình tặng hoa....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.