Lúc này Huyết Diễm Hổ đã không còn một mình, mà xung quanh hắn, có rất nhiều thuộc hạ vây quanh. Có vẻ như hắn mới thu nhận thêm một đám thuộc hạ, để lần này vây bắt dể dàng thành công hơn.
“Ha ha. Lần này, ta xem các ngươi còn trốn đi đâu“. Huyết Diễm Hổ nhìn về phía sơn động, hắn đã cảm ứng được khí tức của Bạch Tử Phàm, cũng như khí tức quen thuộc của dị hỏa. Hắn cũng không quan tâm, tại sao hai tên này lại bị trận pháp đẩy ra khỏi sơn động? Những hắn không cần quan tâm điều ấy, bởi vì điều hắn quan tâm nhất lúc này, chính là lấy lại dị hỏa.
Bạch Tử Phàm còn chưa kịp định thần lại xem mình đang ở đâu, thì đã bị Lãnh Nhược Tuyết lôi đi, nàng nói: “Huyết Diễm Hổ đuổi đến rồi!”
Tu vi của Lãnh Nhược Tuyết cao hơn, nên năng lực cảm ứng, cũng hơn xa Bạch Tử Phàm.
Huyết Diễm Hổ mặc dù trận chiến trước bị thương, nhưng không quá nặng, trải qua mấy ngày bình phục, tu vi của hắn gần như đã khôi phục toàn thịnh.
Với thực lực gần như toàn thịnh của mình. Chả mấy chốc mà Huyết Diễm Hổ đã dể dàng áp sát Lãnh Nhược Tuyết.
Nhưng tên thuộc hạ kia, tên cao nhất chỉ là Đại Tông Sư Cảnh trung kỳ, tuy rằng tốc độ không đuổi kịp Huyết Diễm Hổ, nhưng bọn chúng cũng biết mình nên làm gì, bọn chúng chỉ bao vây chung quanh, ngăn chặn được lui của đối phương là được rồi.
Lãnh Nhược Tuyết nhìn về phía sau thấy Huyết Diễm Hổ ngày càng gần, nàng thầm hô: “Nguy rồi!!“. Lúc toàn thịnh, nàng còn chưa phải là đối thủ của Huyết Diễm Hổ. Bây giờ, nàng chỉ còn nữa phần tu vi, sao có thể là đối thủ của Huyết Diễm Hổ được.
Huyết Diễm Hổ lúc này, đã hóa hình thành “Hổ”, bản thể của hắn, bay đến trước mặt Lãnh Nhược Tuyết: “Ha ha nhân loại, ngươi hết đường để chạy rồi!!“. Biến về bản thể, khiến cho hắn càng mạnh hơn.
Lãnh Nhược Tuyết biết mình đã không chạy được nữa, liền lấy lấy ra 《Ngọc Nữ kiếm》, thanh kiếm này tuy chỉ là binh khí Hoàng cấp, thế nhưng nàng cảm giác được, nó không hề thua kém thanh kiếm Huyền cấp trong tay nàng trước đó.
Lãnh Nhược Tuyết tiếp xuống một vạch núi đặt Bạch Tử Phàm xuống, bởi vì hắn còn chưa thể phi hành.
“Hôm nay, ta xem các ngươi, còn chạy được đi đâu” Huyết Diễm Hổ hét lên, hắn giương vuốt, lao về phía Lãnh Nhược Tuyết. Hắn không muốn đêm dài, lắm mộng.
Lãnh Nhược Tuyết ngay lập tức phải dốc toàn lực ứng chiến, dù cho đã cộng thêm《Ngọc Nữ kiếm》, thế nhưng nàng cũng không thể chống đở được bao lâu, càng đánh càng lui.
Xung quanh những tên yêu thú reo hò, trợ trận. Bọn chúng không quan tâm đến Bạch Tử Phàm, bởi chỉ cần Lãnh Nhược Tuyết thất thủ, Bạch Tử Phàm cũng chỉ như cá, nằm trên thớt.
“Đại Vương, ngài hãy lưu lại tính mạng cho nữ nhân loại này a!!”
“Ta thấy nàng, nhan sắc không tồi, có thể ngang với mấy con 'Tinh Tinh' nhà ta.”
“Đúng vậy! Đúng vậy! đại vương hãy lữu lại tính mạng nàng, mà từ từ thưởng thức.”
Bên kia Bạch Tử Phàm cũng đang vắt đầu óc, để tìm đối sách.
Chỉ một lúc sau Lãnh Nhược Tuyết đã phải bay lại phía sau, dùng kiếm chống đất, để giữ thân thể mình.
Huyết Diễm Hổ nhân cơ hội tung ra một chiêu: “'hỏa tinh phong ấn' “ về phía Lãnh Nhược Tuyết.
Lãnh Nhược Tuyết ngay lập tức dùng kiếm của mình, sử dụng chiêu “Liệt vũ toàn phong “để đỡ.
Hai chiêu này va chạm khiến cho không gian mấy chục mét xung quanh phải chấn động.
Thế nhưng trong luồng chấn động ấy, có một nguồn nguyên lực tách ra, bắn về phía Lãnh Nhược Tuyết, lần này Lãnh Nhược Tuyết đã gần như không thể né tranh.
Lúc này Lãnh Nhược Tuyết biết, mình đã không thể do dự được nữa, nàng muốn sử dụng bí pháp của Lạc Thần Tông mà mặc kệ hậu quả sau đó.
Thế nhưng bất ngờ là, chưa kịp để nàng vận dụng bí pháp, đã có một bóng đen xuất hiện trước mặt nàng, thay nàng đỡ lây nguyên khí kia.
Một ngụm từ miệng Bạch Tử Phàm phun ra, rơi vào khuân mặt tuyệt sắc của Lãnh Nhược Tuyết.
“Chạy mau!! “.Khuân mặt của Bạch Tử Phàm đã kề sát khuân mặt của Lãnh Nhược Tuyết
Đồng thời một khối đá lớn ở đỉnh núi bên cảnh vỡ xuống, chính là Bạch Tử Phàm dùng toàn lực của mình, để đánh vào khối đá ấy, tạm thời che mất tầm nhìn của Huyết Diễm Hổ, Lãnh Nhược Tuyết cũng kịp thời phản ứng, nàng mau chóng ôm lấy Bạch Tử Phàm lao về phía sau, nơi có tên yêu thú tu vi thấp nhất để phá vòng vây, trước sự bất lực của những tên yêu thú khác.
Lãnh Nhược Tuyết trốn vào một thủy cốc, nhờ sợi dây chuyền trên cổ mà nàng dễ dàng che dấu được khí tức của mình.
Huyết Diễm Hổ thoát ra từ đống bụi bặm, hét lớn: “Nhân loại khốn kiếp, nhân loại đê tiện!!!“. Năm lần bảy lượt khiến đối phướng chạy trốn thành công, khiến cho hắn tức giận vô cùng.
Hắn quay lại ra lệnh với các tên thuộc hạ của mình: “Các ngươi mau phong tỏa khu vực này, nếu như phát hiện ra động tĩnh gì, phải báo ngay với ta, ta không tin trong vòng bảy ngày, không tìm ra được bọn chúng.”
Mấy tên yêu thú ngay lập tức vâng lệnh: “Tuân lệnh, đại vương!!”
.....
Lại nói về Tiêu Chiến.
Sau khi ra khỏi sào huyệt của Huyết Diễm Hổ, Tiêu Chiến cũng không vì một cái 'dị hỏa' chưa hề trông thấy, mà sa sút tâm tình. Thường ngày hắn vẫn ở nơi này rèn luyện bản thân.
Dược Cô lúc này đã lâm vào trạng thái ngủ say tĩnh dưỡng...
Trong một sơn động, Tiêu Chiến đang chuẩn bị như luyện chế một phương thuốc nào đó.
Nhìn cái vẻ bì ổi đang hiện trên khuân mặt của hắn, thật không giống với khuân mặt lãnh khốc thường ngày của hắn chút nào.
Hắn đang cẩn thận cầm trong tay những loại vật liệu khác nhau mà nói nhỏ: “Thật may sư phụ đã ngủ, ta mới có cơ hội luyện chế thứ này, hắc hắc...”
Thân là luyện đan sư, cũng là nam nhân, thần dược đâu tiên hắn muốn luyện chế, thì chỉ có nam nhân mới hiểu hắn muốn luyện gì.
Tiêu Chiến nói: “Nếu biết, chắc sư phụ cũng sẽ không trách ta, lần này ta luyện chế chút xuân dược, cũng thí nhiệm một chút, ta không hề có ý đồ gì cả.”
“Lần đầu tiên luyện chế, xem ra phải mất nhiều chút thời gian.”
....
Ở một trong thủy cốc, muôn hoa đua nở, nước suối trong xanh.
Lãnh Nhược Tuyết đang ôm Bạch Tử Phàm trong ngực, thấy hắn toàn thân đẫm máu, Lãnh Nhược Tuyết hoảng hốt nói: “Ngươi không sao chứ, ngươi đừng chết ta nhất định sẽ cứu ngươi“.
Lãnh Nhược Tuyết nghĩ rằng với tu vi của Bạch Tử Phàm, dính một kích của Huyết Diễm Hổ, chỉ có thể chết không thể nghi ngờ.
Trong cung điện, Tiểu Trà Trà đang bĩu môi: “Đây là tuyệt kỹ dùng mạng tán gái trong truyền thuyết sao???. Thế nhưng mà, sao lại dùng luôn cả mạng của ta để tán gái vậy???“.
Tiểu Trà Trà cũng rất cổ vũ Bạch Tử Phàm có thể chinh phục được các nữ ' Khí vận chi tử '. Bởi sau này sẽ có thêm người trợ giúp, đại nghiệp của sư phụ nàng cũng có hy vọng hơn. Nhưng mà cái cách dùng mạng để tán gái này, nàng đặt biệt quan ngại.
Bạch Tử Phàm hổn hể, như dùng hết sức lực của mình để nói ra từng chỉ: “Tiên....Tiên tử, ta không chịu được bao lâu nữa, trước khi chết, ta có thể biết phương danh của ngài sao? Đây...đây chính là nguyện vọng lớn nhất của đời ta. “
Thật ra vết thương của Bạch Tử Phàm cũng không nghiêm trọng như vậy, đòn đánh từ Huyết Diễm Hổ uy lực chỉ còn lại 3/10 nên với thân thể cứng cáp của mình, Bạch Tử Phàm chỉ bị thương mà không đứng dạy nổi thôi. Lãnh Nhược Tuyết cũng chưa biết thân thể Bạch Tử Phàm có bao nhiêu cứng.....nên nàng mới lo lắng như vậy.
Ngược lại bây giờ Bạch Tử Phàm có ôn hương nhuyễn ngọc trên người, hắn còn rất thoải mái đâu.
Lãnh Nhược Tuyết tất nhiên không biết Bạch Tử Phàm đang diễn kĩ, nàng đôi mắt đỏ hòe như sắp khóc đến nơi nói:“ Ta là Lãnh Nhược Tuyết, sau này người cũng không cần kêu ta là tiên tử gì, kêu ta là Nhược Tuyết được rồi.”
Hệ thống vang thống báo 'ting': 【Lãnh Nhược Tuyết (độ thân mật +35)】
Bạch Tử Phàm nhân cơ hội nắm chặt lấy tay của Lãnh Nhược Tuyết, ánh mắt mang theo tình ý tha thiết nói: “ Nhược Tuyết thật ra... thật ra ta rất thích nàng, từ lần đâu nhìn thấy nàng, ta đã say mê trước vẻ đẹp của nàng, say mê trước nét ngây thơ, hồn nhiên của nàng. Thế nhưng ta không dám nói với nàng, ta biết mình là thân phận gì, hoàn toàn không xứng đôi với nàng. Ta chả khác gì cóc ghẻ mà đòi ăn thiệt thiên nga. Lần này được chết trong lòng của nàng, vì nàng mà chết, chính là hạnh phúc lớn nhất đời ta. Lần này không nói, tợ rằng mình sẽ không còn cơ hội để nói nữa, ta tên là Bạch Tử Phàm, sau này nàng hãy nhớ kỹ tên của ta!!”
Lãnh Nhược Tuyết mặt đỏ bừng, đầu óc rối loạn. Bất kỳ một thiếu nữ nào vừa ra giang hồ đối mặt loại tình huống này, đều khó có khả năng bảo trì tâm tình bình tĩnh.
Tiểu Trà Trà nghe thấy lời của Bạch Tử Phàm cũng rợn hết người, những lời này còn buồn nôn hơn những lời trong truyện ngôn tình mà nàng đọc.
“Người đừng bi quan, ta nhất định sẽ trị thương giúp ngươi. “ Lần đầu tiên bị tỏ tình trực tiếp như thế, Lãnh Nhược Tuyết thật không biết phải làm sao. Nàng theo bản năng muốn cự tuyệt, thế nhưng nhìn đến bộ dạng của Bạch Tử Phàm Lãnh Nhược Tuyết có chút không nỡ lòng.
Bất kỳ một cái nào vừa ra giang hồ thiếu nữ đối mặt loại tình huống này, đều khó có khả năng bảo trì tâm tình bình tĩnh.
Lãnh Nhược Tuyết ngay lập tức cởi ảo Bạch Tử Phàm, kiểm tra vết thương giúp hắn, nàng chỉ thấy một vết rách từ bụng chạy vùng đùi, nơi gần với vùng tam giác song song với mặt đất....
P/s: Chương sau sẽ rất là xxxxxxxxxxx...........