Hai đầu lưỡi trong miệng Lãnh Nhược Tuyết không ngừng dây dưa, khoái cảm liên tiếp không ngừng ăn mòn tâm linh Lãnh Nhược Tuyết, cánh tay càng ngày càng ráng sức, tựa hồ muốn đem Bạch Tử Phàm trong lòng hòa tan vào thân thể mình.
Bạch Tử Phàm dù gì cũng là tình trường lảo thủ, kĩ thuật của hắn được rèn luyện gian khổ qua nhiều năm tháng, nên vô cùng điêu luyện, không lóng ngóng như Lãnh Nhược Tuyết, vì đây mới là nụ hôn đầu tiền của nàng.
Vụ nổ ban nãy, Bạch Tử Phàm ở xa hơn so với Lãnh Nhược Tuyết nên bị ảnh hưởng bởi xuân dược cũng ít hơn so với Lãnh Nhược Tuyết rất nhiều. Thêm nữa trong cơ thể hắn vẫn còn nguyên khí, nên hoàn toàn có thể chế xuân dược một thời gian.
Nhưng Lãnh Nhược Tuyết thì ngược lại, nàng đứng quá gần lò đan kia, nên khi lo đan nổ tung, xuân dược bắn ra, phần lớn là rơi vào người nàng, bị nàng ngửi phải. Cộng với việc nguyên khí suy kiệt, nên nàng cơ hồ không thể nào áp đi dục hỏa trong cơ thể mình, khiến nó ngày càng gia tăng, giờ đây toàn thân Lãnh Nhược Tuyết như bị thiêu đốt.
Còn dục hỏa trong cơ thể Bạch Tử Phàm cũng ngày càng bành trường, thế nhưng hắn là thuần túy dục hỏa, là phản ứng theo bản năng của giống đực, khi mà bị một nữ tử quốc sắc thiên hương, có khí chất thanh lãnh tựa như một tiên tử trên trời cao. Đang nằm trong lòng không ngừng hôn hít, khiêu kích hắn, cơ thể của hắn không có đôi chút phản ứng mới là lạ.
Ngay sau đó Lãnh Nhược Tuyết đẩy ngã Bạch Tử Phàm xuống đất, tiếp đến nàng cưỡi lên người Bạch Tử Phàm. Một bên hôn hít khắp khuân mặt hắn, một bên di động đôi tay như muốn cỡi đi y phục toàn thân của Bạch Tử Phàm.
Bạch Tử Phàm phải chặc lưỡi, than lên: “Cô nàng này, thật quá kịch liệt a!!!”
...
Cách đó không xa, Tiêu Chiến đang núp sau một chiếc cây cổ thụ lớn để quán sát tình hình, nhờ lượng nguyên khí mà Dược Cô cung cấp, giúp hắn dể dàng che dấu đi khí tức của mình.
Đôi mắt hắn đang không ngừng đảo quanh, xem những trong đống đá vỡ nát trong hang động kia còn con ẩn tàng nguy hiểm nào không.
Dựa vào nguồn lực xung kích của vụ nổ ban nãy, theo như những gì mà sư phụ phân tích, rất có thể hai vị cường giả Thiên Cực Cảnh, đã cùng đồng quy vu tận. Nên Tiêu Chiến nhân cơ hội này, trở lại xem xét tình hình, tìm xem có cơ duyên nào, dành cho chính mình không.
Đột nhiên có một tiếng động là lạ vang lên, khiến Tiêu Chiến lập tức toát ra những giọt mồ hôi lạnh. Hắn ngừng thở, lắng tai cẩn thận nghe kĩ tiếng động này, chỉ trong chốc lát thôi tấm lưng của hắn lúc này đã ướt đẫm những giọt mồ hôi vì căng thẳng.
Đồng thời, Tiêu Chiến cũng đã nghe rõ tiếng động này là gì, dựa vào trí thông minh của mình, Tiêu Chiến xác định rằng, đây chính là những tiếng thở dốc.
Tiêu Chiến chính là một xử nam, nên cũng không biết, tiếng thở dốc này đại biểu cho điều gì.
Âm thanh ấy vẫn đang chập chờn vang lên không ngừng. Theo hướng phát ra âm thanh nhìn lại, ánh mặt Tiêu Chiến triệt để ngây dại, chỉ thấy một nữ tử có làn da trăng hơn tuyết, phong tư yểu điệu, có một đôi chân thon dài, lại mang khi chất mờ ảo như tiên tử ở trên trời, tóc của nàng được buộc lên cao cùng với vật trang sức có hình Phượng Hoàng vô cùng cao quý, dung nhan mỹ lệ khiến lòng người rung động, thật là một nữ có nhan sắc tuyệt thế, quốc sắc thiên hương.
Tiêu chiêu giất mình, suýt nữa thì đã thốt lên: “Nữ nhân...không..là..là..tiên nữ...tiên nữ thật xinh đẹp!!!”
Tiêu Chiến xin thề rằng, cuộc đời này từ lúc hắn sinh ra cho đến bây giờ, hắn chỉ gặp qua hai người nữ nhân, có khuân mặt tuyệt sắc như vậy, một người chính là sư phụ Dược Cô của hắn, người còn lại tất nhiên là vị tiên nữ này.
Tiêu Chiến nhớ mình còn có một vị hôn thê, nhưng hắn chưa gặp nàng ta bao giờ, nên cũng không biết nhan sắc của nàng ta ra sao.
Tiêu Chiến với vẻ mặt say đắm tiếp tục ngắm nhìn vị tiên tử kia, mỗi cái nhìn như muốn in đậm lại hình bóng của nàng trong đầu mình, ánh mắt hắn chuyển dần xuống dưới, khuân mặt Tiêu Chiến bỗng trở nên cứng đờ, Tiêu Chiến cố gắng muốn hít thở một hơi, nhưng hắn cảm giác trái tim của mình như quặn lại, đau đớn khôn kể.
Bởi vì vị tiên tử kia, nàng ta lại đang ngồi trên người của một nam nhân, đôi chân thon dài khiến hắn phải kinh diễm kia lúc này lại có tác dụng đè lại người thân thể người nam nhân, khiến cho người nam nhân nằm dưới đất vô lực, không thể động đậy, với góc độ của mình Tiêu Chiến khó có thể quan sát được khuân mặt của nam nhân ấy.
Chiếc trang sức có hình Phượng hoàng cao quý trên đầu nàng, cũng không biết đã bị tháo xuống từ lúc nào. Khiến cho những sợi tóc đen nhánh của nàng xỏa xuống, xoay chuyển đi khí chất của nàng, đã không còn là một tiên nữ, mờ ảo tiên lung nữa, mà thay mà vào đó là một yêu nữ, yêu mị đa tình.
Còn đôi môi kiều diễm, ướt át của nàng đang không ngừng đảo qua trên người nam nhân.
Thật không ngờ từ tiên nữ chuyển sang yêu nữ lại nhanh đến vậy.
“Nam tử kia chỉ có tu vi Tông Sư Cảnh. “ Dược Cô lên tiếng thức tỉnh Tiêu Chiến. Đồng thời nàng truyền cho Tiêu Chiến một nguồn nguyên lực đê giúp hắn ổn định lại tâm cảnh
Nhìn quang cảnh kiểu diễm trước mắt, khiến một xử nữ như nàng cũng phải đỏ mặt tới mang tai.
Tiêu Chiến càng nhìn càng ghen tị. Nhưng hắn nghĩ đến: “Nam nhân này rất có thể chỉ là món đồ chơi của nàng ta mà thôi. Hừ, tiên tử cái gì chứ cũng chỉ là một tiện nữ không hơn không kém, hoàn toàn không xưng với ta.” Hắn nghĩ như vậy, vì hắn không tin, cũng không chấp nhận trên đời còn có nam nhân có mị lực như vậy, trừ hắn ra.
Nhưng nghĩ thì nghĩ thế, trong lòng Tiêu Chiến khó tránh khỏi có chút chua chua, có chút hâm mộ tên nam nhân đang nằm dưới đất cam chịu kia. Hắn tức giận quay ngươi bỏ đi, lạnh giọng nói: “Thật là một đôi tiện nam nữ, thích chơi dã ngoại.”
Nhìn đến người nam nhân kia, đôi tay đang không ngừng di chuyển khắp cơ thể của vị tiên nữ xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp, từ đôi chân thon dài, cho đến tận nơi thánh nữ phong căng tròn nhấp nhô của nàng, Tiêu Chiến càng xem càng chướng mắt, hắn đã không chịu nổi nữa mà bỏ đi.
Hệ thốn thông báo 'ting': 【Tiêu chiến khí vận (-15) còn lại 25】
Dược Cô nói: “Chiến nhi người không hiểu, tu vi càng cao, sẽ gặp càng nhiều chuyện kì quái, Linh Vũ đại lục không thiếu những chuyện này, như Hợp Hoan Tông, luôn thái bổ nam nhân, dùng nguyên dương của họ để nâng cao tu vi cho chính mình. Vị tiên tử kia khí chất của nàng, không giống với người của Hợp Hoan Tông, trạng thái của nàng, ta xem có chút là lạ.”
Tiêu Chiến tâm trạng bực tức cứ thế bước đi, không để tâm đến lời nói của Dược Cô.
Sở dĩ Tiêu Chiến không nghĩ đến xuân dược, vì có cho hắn thêm niềm tin, hắn cũng không tin xuân dược do mình luyện chế ra, đủ sức khuất phục được cường giả Thiên Cực Cảnh.
Nhưng hắn không biết là do Lãnh Nhược Tuyết nguyên khí suy kiệt, nên không thể áp chế được sự thôi tình của xuân dược, nên nàng mới trở nên cuồng dại, động tình như vây.
Tiêu Chiến cứ như vậy quay người rời đi, bóng lưng lãnh khốc vô cùng.
Tiêu Chiến cũng không biết, đang lẽ những cơ duyên này, những kỳ ngộ hương diễm này vốn thuộc về hắn mới đúng.
Nhưng chỉ tại tên tác giả vô lương tâm kia tự nhiên nổi hưng viết truyện, cướp đi tất cả kỳ ngộ của hắn, cũng là tên tác giả kia, một thân một mình, núp sau màn hình, gõ phím bố cục, một tay cải biên đi tất cả những cơ duyên thuộc về hắn, khiến cho cuộc đời của hắn rẽ sang một hướng khác.
Nếu như Tiêu Chiến biết được điều này, chắc chăn rằng hắn sẽ thiêu đốt tinh huyết, phi thăng ra khỏi màn hình mà khiêu chiến với tên tác giả vô lương tâm ấy!!!
....
Bị Lãnh Nhược Tuyết khiêu khích khắp người, gần như tất cả bộ vị trên cơ thể hắn đều bị Lãnh Nhược Tuyết theo bản năng khiêu khích.
Khiến cho Bạch Tử Phàm cũng trầm mê theo nàng, trong lúc mơ hồ, bàn tay Bạch Tử Phàm đã không yên phận, không biết lúc nào bàn tay của hắn đã di chuyển khắp thân thể mềm mại của Lãnh Nhược Tuyết, di chuyển khắp các bộ vị nhạy cảm của nàng, bắt đầu từ đôi chân thon dai, tiếp đến phần hông và chiếc eo thon mềm mại của Lãnh Nhược Tuyết, hơi hơi đu động, sau đó xuyên qua bạch bào, sờ sờ vuốt vuốt lên hai khối ngọc bóng loáng mềm mại bên trong.
Thân thể hai người tiếp xúc thân mật như vậy, Bạch Tử Phàm cùng Lãnh Nhược Tuyết, đều run rẩy thở nhẹ, Bạch Tử Phàm hô hấp từ từ dồn dập, bàn tay chậm rãi du động, một lát sau, dĩ nhiên đã nắm lấy ngọn thánh nữ phong mềm mại.
Lần thứ nhất tiếp trực tiếp với da thịt của Lãnh Nhược Tuyết nhất là trong lúc nàng còn thanh tỉnh, khiến cho Bạch Tử Phàm có một loại cảm xúc nói không nên lời.
Còn về phía Lãnh Nhược Tuyết, khu vực mẫn cảm đột nhiên bị tập kích, điều này khiến cho thần trí nàng vốn đang bị dục hỏa chiếm cứ đột nhiên trở nên thanh tĩnh, nhìn đến tư thế thân mật của hai người hiện tại, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ bối rối, xấu hổ, nhanh chóng như tia chớp môi thoát ra khỏi miệng Tiêu Viêm, khẽ cắn răng, gian nan thấp giọng nói:“ Tử Phàm, nếu...nếu như ta thật sự thất thân, sau khi tỉnh lại, ta....ta nhật định sẽ tự sát....” (còn tiếp)
P/s: Tối còn 1-2 chương (tùy tâm trạng)