Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 172: Chương 172: Xuân sắc vô biên




Bạch Tử Phàm nghe như vậy, cũng khẽ cười theo nói:

“Nương nương, hôm nay Thuộc hạ nhất định sẽ đánh bại người, cho người biết thế nào là cầu xin tha thứ.”

Dứt lời, Bạch Tử Phàm khí thế hừng hổ, một tay đặt ngang lưng, một đặt vào nơi đầu gối chân, bế bổng Ngu Yên Vũ, tiến thẳng về phòng ngủ của nàng ta.

Còn Ngu Yên Vũ khi nghe lời này thì khẽ tươi cười, một bộ mặt tự tin cao ngạo, hiếu thắng chưa bao giờ sợ bất cứ ai, khiêu khích nhìn Bạch Tử Phàm.

Đến phòng ngủ của Ngu Yên Vũ, Bạch Tử Phàm đập tung cửa phong ra, sau đó sử dụng nguyên khí đóng lại cửa phòng.

Lần này, hắn không tiến tới giường ngọc như mọi khi mà chuyển chiến trường sang một hồ nước nóng nằm ở giữa phòng.

Ngày thường, Ngu Yên Vũ thường hay dùng hồ nước nóng này để tắm rửa.

Bạch Tử Phàm chỉ mong rằng, đổi bãi chiến trường, tình hình cuộc chiến cũng sẽ thay đổi.

Đến bên bờ hồ, Bạch Tử Phàm định cúi đầu hôn lên môi thơm của Ngu Yên Vũ, nhưng lại thấy đôi mi của nàng ta hơi nhăn lại một chút.

Hắn hiểu ý, đây chính là giới hạn của nàng ta,

Vậy là một cái chớp mắt sau đó, hắn liền chuyển miệng kề sát vào chiếc tai nhỏ nhắn của nàng ta thì thầm:

“Nương nương, người không phải ngài thường hay khen, miệng lưỡi của thuộc hạ lợi hại sao?”

“Hôm nay, thuộc hạ nhất định sẽ chứng minh cho Nương nương biết, miệng lưỡi của Thuộc hạ, có thật sự lợi hại như Nương nương nghĩ hay không.”

Ngu Yên Vũ gương mặt ửng hồng, đôi tay quấn chặt vào cổ của Bạch Tử Phàm, ánh mắt mê lý, miệng nói:

“Bạch Tử Phàm, hôm nay chính là hôm cuối cùng, sau hôm nay, không biết tới bao giờ chúng ta mới gặp lại.”

“Nể tình ngươi hôm nay có biểu hiện tốt như vậy.”

“Lần này ta cho phép người được động tay động chân, ngươi muốn đụng nơi nào, liền đụng nơi đó.”

“Ngươi muốn làm cái gì, liền làm cái đó.”

Bạch Tử Phàm nghe vậy, chỉ cảm thấy trong người bỗng nhiên từ đâu đó, xuất hiện một cỗ dục hỏa vô cùng mãnh liệt,

Lời này của này của Ngu Yên Vũ đối với Bạch Tử Phàm, có thể nói, nó còn kích hơn cả những loại xuân dược mãnh liệt nhất.

Bạch Tử Phàm không một chút do dự nào, ôm lấy thân thể nhu hòa, mềm mại không xương của Ngu Yên Vũ chặt vào lòng, bế bổng nàng ta, từng bước từng bước tiến vào trong hồ nước.

Trong hồ nước sương mù mờ mịt, giống như là tiên cảnh.

Cánh hoa từng mảnh từng mảnh, tung bay ra 1 cỗ khiến người ta cảm nhận được sự thong thả, sự sung sướng trong đó.

Nó thật sự là một cỗ mùi thơm rất mê người!!

Đưa thân vào trong hồ nước, Bạch Tử Phàm mới có thể cảm nhận được hồ nước tắm này quả nhiên không tầm thường.

Bời vì, hắn có thể cảm nhận được 1 cỗ linh khí nồng nặc, đang tràn ngập bao quanh lấy thân thể cường tráng của mình.

Mà từng bước đi xuống của Bạch Tử Phàm, nước vẩy xuống, theo trên váy dài dời đi, đùi ngọc thon dài mà chặt chẽ của Ngu Yên Vũ đã triển lộ hơn phân nửa.

Bạch Tử Phàm trên tay di động nhẹ nhàng cởi ra y phục của Ngu Yên Vũ, tiếp đến là thuận thế gỡ xuống chiếc trâm mộc trên đầu của Ngu Yên Vũ.

Theo như trâm mộc rời đi, mái tóc đen nhánh, dài như thác nước được xõa xuống.

Lại thêm bọt nước vậy ra khắp, cộng bộ dạng nửa khép nửa hở của Ngu Yên Vũ.

Thật sự, Ngu Yên Vũ có một phần nào đó,, rất giống như từ tiên tử thánh khiết biến thành tiên tử sa đọa.

Một chốc lát sau, ngọc thân của Ngu Yên Vũ cùng Bạch Tử Phàm dần dần bị hơi nước bao phủ.

Ở bên trên hồ nước.

Quần áo, váy dài, quần thun, đều là vương vải ở đó.

Ở nên trong hồ tắm.

Sóng lên, bọt nước văng khắp nơi.

Báo hiệu cho một cuộc chiến kịch liệt sắp sửa bắt đầu và kéo dài tới tận ngày hôm sau mới chấm dứt.

Một màn xuân sắc vô biên bắt đầu....

.......

Ngày hôm sau.

Bạch Tử Phàm tỉnh lại đã là giữa trưa.

Khắp nơi xung quanh vẩy đầy bọt nước, đều là những vết dấu tích của bãi chiến trường kịch liệt hôm qua để lại.

Lần đầu tiên, Bạch Tử Phàm có một trận chiến quyết liệt kéo dài với Ngu Yên Vũ mà không cần tới Thái Dương Chân Hỏa phụ trợ.

Ở bên cạnh, đã không còn bóng người quen thuộc, giai nhân đã đi, nhưng trong không khí, vẫn còn lưu lại được mùi hương thơm đặc hữu của nàng.

Cùng một thông báo trong đầu được vang lên:

Hệ thống thông báo 'ting':【Ngu Yên Vũ (độ thân mật +5) = (tổng độ thân mật +60/100) 】

Nhận lậy thông báo này, Bạch Tử Phàm không khỏi thầm than trong lòng.

Là nữ nhân, chỉ cần quan hệ xác thịt lâu dài với nàng ta, mà ta lại không phản đối, tình cảm thế nào cũng ấm lên một cách nhanh chóng mà thôi.

Nói đơn giản hơn là, chỉ cần đi qua khe cửa hẹp của họ nhiều lần, họ sẽ trong vô hình quen thuộc và trong lòng âm thần nhận định, đây chính là nam nhân của mình.

Hay nói theo cách văn thơ là:

“Kim đâm vào thịt thì đau

Thịt đâm vào thịt nhớ nhau suốt đời.”

Đại loại là thế....

Nói tới thể xác.

Mặc dù eo của Bạch Tử Phàm bây giờ còn có chút chua.

Nhưng trong lòng của Bạch Tử Phàm thật sự, có một luồng sảng khoái, một luồng luyến tiếc cùng tưởng nhớ đối với Ngu Yên Vũ.

Sảng khoái là.

Ngu Yên Vũ thật sự phải nói là rất tuyệt, từ dáng người tuyệt thế vưu vật cho tới cái dung mạo Khuynh Quốc Khuynh Thành của nàng ta.

Nên dù là liên tiếp bị nàng ta ép khô, nhưng tư vị ở trong đó, chậc chậc, người ngoài không thể nào biết được.

Còn luyến tiếc cùng tưởng nhớ là

Lấy 2 tháng nay cùng Ngu Yên Vũ song tu không ngừng, cùng nàng ta chung giường chung gối, mỗi sáng thức dậy mở mắt ra là đã thấy mặt nhau, giống như một cặp phu thê thực thụ.

Do đó, nếu như Bạch Tử Phàm không sinh ra một chút tình cảm khác thường nào đối với Ngu Yên Vũ, là điều không thế nào.

Nhất là Ngu Yên Vũ, còn một bộ mắt khác mà bình thường ít ai biết đến, nàng ta đôi lúc sẽ tỏ ra nhu tình như nước, đôi lúc sẽ tỏ ra nóng bỏng như lửa.

Thậm chí, nếu cần, nàng ta hoàn toàn có thể hóa thân thành băng sơn mỹ nhân, để cuộc vui càng có thêm phong vị.

Cái này, Bạch Tử Phàm không rõ là nó có liên quan tới công pháp Âm Dương Phượng Hoàng Diễm và Băng Hỏa Thần Công của Ngu Yên Vũ tu hay không?

Khi một người cùng lúc sở hữu hai cái thái cực, một băng một hỏa, là hai cái thái cực vốn là đối lập nhau.

Trong không khí vẫn còn lượn lờ hương thơm.

Bạch Tử Phàm thở dài một hơi, sau đó than nhẹ lên một tiếng.

“Sắc đẹp tiêu nhân hồn, tiên tử cười một tiếng, chôn vùi anh hùng cốt.”

Dứt lời, lắc đầu cười một cái, Bạch Tử Phàm nhận ra được phía trên bờ, cạnh đầu của hắn có một bức phong thư, có lẽ là do Ngu Yên Vũ trước khi rời đi đã để lại.

Bạch Tử Phàm đưa tay cầm lấy phong thư và từ từ mở ra.

Ở bên trong, nổi lên những dòng chữ đẹp đẽ, duyên dáng của Ngu Yên Vũ.

“Gửi Bạch Tử Phàm!!”

“Khi ngươi đọc được phong thư này, có lẽ ta đã đi tới một nơi rất xa.”

“Đầu tiên, ta có lời khen ngợi dành cho ngươi, đêm qua ngươi biểu hiện rất tốt, nhờ có ngươi mà tu vi của ta có triển lớn, đến hiện tại đã đột phá.”

“Nhưng, chỉ là ta không biết bây giờ, ngươi có vừa ôm thận mà đọc phong thư của ta hay không không nữa?”

“Hì hì...”

“Tiếp đến, còn một thông tin nữa, mà ta chưa kịp nói với ngươi.”

“Ban đầu, ta định đóng một cái Trinh tiết vệ lên người của ngươi, nhưng ngươi đã đưa chiếc vòng ngọc gia truyền của nhà ngươi cho ta, đêm qua lại liều mình như vậy, biểu hiện ra thành ý của mình.”

“Vậy nên, ta tạm thời lựa chọn tin tưởng ngươi, không dùng đến Trinh tiết vệ nữa, chỉ là, mong ngươi đừng làm ta thất vọng.”

“Đọc xong phần này, ngươi cũng đừng quá sợ hãi nhé, hảo lô đỉnh bé bỏng của của ta.”

“hì hì....”

“.......”

“Dài dòng một chút được rồi, bây giờ sẽ là vấn đề quan trọng liên quan tới thế sự sau này, ngươi hãy đọc cho thật kĩ.”

(Còn tiếp)

P/s: Chân thành cảm tạ đạo hữu Kouhaku đã ném gạch.

Tại hạ, tiếp tục bù chương!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.