Giang gia, cửa chính.
Giang Bắc vừa về xong, hoàn toàn không biết Trần Cúc đặt bao nhiêu tội danh lên người hắn, cũng không biết Dương Khởi Phàm chuẩn bị “bôi đen” hắn như thế nào.
Từ xa xa đã thấy được mấy nam tử lạ lẫm, đứng ở trước cửa lớn Giang gia, chưa thấy qua bao giờ, đều là mặt lạ hoắc.
Quang thiên hóa thiên, lại ở cửa nhà mình làm đông làm tây? Giang Bắc trực tiếp đi tới, đang chuẩn bị hét lớn một tiếng......
“Đứng lại! “ Một cây đao trực tiếp chắn ngang trước người Giang Bắc.
“Người đến là người phương nào! “ nam tử cầm đao lạnh giọng hỏi.
“Đoán xem? “ Giang Bắc nhíu mày hỏi lại.
Nam tử ngây ra một lúc, cùng lúc đó, chỉ thấy hộ vệ Giang gia vội vàng từ trong môn đi ra: “Thiếu gia, thiếu gia! “
Nam tử cầm đao trợn tròn mắt, vội vàng hỏi lại: “Ngài là, ngài là đệ đệ Nam công tử, Vắc công tử? “
“Tiếp tục đoán xem? “
Nam tử trợn tròn mắt,......bịch một tiếng, quỳ gối trên mặt đất hai vai run rẩy nói: “Bắc công tử, tiểu nhân có mắt không nhìn thấy Thái Sơn! “
Giang Bắc sờ lên cái cằm, tại sao người thế giới này cứ động một chút là lại quỳ, thiệt là, lại để cho hắn rất bất đắc dĩ a....
Mà nam tử cầm đao tròm lòng cũng là tràn đầy nghi hoặc, tại sao tính cách của Bắc thiếu gia lại không giống tính cách của Nam thiếu gia một chút nào a.
Tên hộ vệ kia tranh thủ thời gian nói ra: “Tiểu thiếu gia, lão gia nói ngài nhanh đi tới đại sảnh trước! “
Chuyện gì xảy ra? Tình huống gì đây?
“Tiểu thiếu gia, ca ca ngài, đại thiếu gia đã trở về! “ Hộ vệ có chút sốt ruột.
“Cái gì! Ca ta? “
Rốt cuộc hắn cũng đã minh bạch, trách không được tên kia hỏi hắn có phải đệ đệ Nam công tử hay không.
Cửa đại sảnh.
Giang Bắc thu hồi cái chân vừa muốn đạp vào cánh cửa, ánh mắt của hắn đã bị nam tử xa lạ kia hấp dẫn.
Chỉ một chữ, “SUẤT“.
Hai chữ, “Rất Tuấn Tú“......ừ thì là ba chữ!
Còn nếu như muốn hình dung đơn giản hơn chỉ có thể nói như sau:“Giống hắn không sai biệt lắm.”
Một thân áo đen, vân tay áo đầy huyền văn, hai mắt buông xuống, rất thong dong ngồi ở bên cạnh cha, hai hàng lông mày lăng lệ ác liệt, vừa nhìn liền biết đây chính là cái loại người hung ác.
Mà nam tử này đang dùng vải trắng lau hai cái đại thiết cầu, cái dây xích kia thậm chí còn to hơn chân trẻ con, cái kia thiết cầu, càng có lẽ phải lớn như quả bóng rổ.
Nếu như dùng “ngọc thụ lâm phong” để hình dung, cũng không quá mức phận, mà nhìn lại cha một chút, đang tươi cười sáng lạn a......
Nam tử kia như nhận thấy cái gì, ngẩng đầu hướng phía Giang Bắc nhìn lại, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, trên cả khuôn mặt đều mang theo vui vẻ.
Nam tử chậm rãi đứng lên, hai mắt lộ ra hào quang hô: “Đệ đệ! “
Bả vai Giang Bắc thoáng run rẩy một phát, sự mất tự nhiên lúc đầu cũng đã biến mất.
Đây là......ca ca hắn, Giang Bắc biết, trong mắt của hắn chính là kinh hỉ cùng kích động, còn có một loại cảm giác máu mủ tình thâm ở trong đó.
Giang Bắc nhấc chân, bước vào phòng trước, hô lớn: “Ca! “ Phảng phất tất cả đều là như vậy tự nhiên.
Giang Quán cũng đứng lên, dùng trào phúng ngữ khí nói: “Nhìn xem ca của ngươi! Đừng tưởng rằng Huyền Cảnh ngũ giai là là ngưu rồi! “
Nhưng mà lúc nói chuyện, rõ ràng còn mang theo hàm xúc rất thưởng thức, đó là một cảm giác rất xoắn xuýt.
Giang Nam ngây ngẩn cả người, trên mặt nghi hoặc: “Cha, tháng trước không phải ngươi nói là sẽ tìm cho đệ đệ một cô con dâu tốt ư......?”
“Hắc, cái kia đều là chuyện đã qua! Tên tiểu tử này đã tu luyện được một tuần! “ Giang Quán cười lớn nói.
“Tu luyện một tuần mà......Huyền Cảnh ngũ giai? “ Giang Nam hung hăng nuốt nhổ nước miếng nói ra: “Cha, có thể nói đệ đệ thật là kỳ tài a......”
Giang Quán cắt lời Giang Nam mà nói: “Có thể cái bà ngoại(ngươi), A Nam, ngươi đừng thay hắn nói chuyện, từ nhỏ tới lớn được lão tử rót cho bao nhiêu dược liệu mới có Huyền Cảnh ngũ giai? Nếu là ta, đã sớm đi đụng “Tường Nam”!”
Trên mặt Giang Quán bày ra các loại bộ mặt ghét bỏ, khinh bỉ. Giang Bắc khẽ thở dài một cái, đi lên trước, vỗ vỗ bả vai Giang Nam.
“Ca, có thời gian phải để ý đến cha nhiều hơn. “ Nói xong, trên mặt còn lộ ra bi thương, biểu lộ đau lòng.
Giang Quán lập tức mộng bức, Giang Nam cũng căng thẳng trong lòng, vội vàng hỏi: “Đệ đệ, cha......hắn bị làm sao vậy. “ Đồng thời quay đầu nhìn về phía Giang Quán.
“Ta sợ là cha lại muốn đi “đụng Nam Tường”, ta sợ ta sẽ ngăn không được hắn. “
“Phốc! “ Giang Nam lúc ấy liền nhịn không nổi, vừa quay đầu nhìn thấy cha mặt đã tái xanh, liền tranh thủ thời gian nói ra: “Cha, đây là lần thứ nhất ta trông thấy ngươi như vậy a..., ha ha ha, tại Vô Cực Tông cũng không có có thấy người nào nói ngươi như vậy! “
【Điểm Cà Khịa】+66
Đang nghĩ ngợi làm thế nào để cứu lại bộ mặt, chỉ nghe Giang Bắc mở miệng.
“Ca, ngươi nói tu luyện vì cái gì? Còn không phải là vì để cho sinh hoạt tốt hơn? “
Giang Nam nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Sau đó chợt nghe Giang Bắc nói tiếp: “Nếu như chúng ta đã cuộc sống tốt như vậy, cha lại có tiền như, thực lực cũng cứng như vậy, vậy tại sao không sinh hoạt như một tên phá gia chi tử, lại phải đi lieuf sống liều chết? “
Giang Nam ngây ra một lúc, trùng trùng điệp điệp nhẹ gật đầu.
“Đến từ Giang Quán:【Điểm Cà Khịa】+222. “
Giang Bắc còn muốn tiếp tục tẩy não ca ca hắn, bởi vì hắn minh bạch, ca hắn trở về, hơn phân nửa sẽ giống như hắn lúc trước sau đó......Chỉ thấy Giang Quán một cước đạp đạp gẫy cây gậy trúc trong tay......
“Bại gia ngoạn ý, có năng lực ngày hôm nay ngươi đừng chạy, lão tử đập gãy chân ngươi! Còn muốn dạy hư ca của ngươi! “
Giang Bắc rút chân bỏ chạy, hướng phía hậu viện mà chạy! Cắm đầu chạy mà miệng vẫn còn không nhàn rỗi: “Tự ngươi xem! Cha còn không có quý trọng tánh mạng của mình, hắn còn có khuynh hướng bạo lực! “
Giang Quán đã không khống chế nổi rồi, Giang Nam vừa trở về, người khác liền sụp đổ.
“Ta đánh chết ngươi đồ con rùa! “
“Ngươi không thể tự mắng mình! Ta không cho phép ngươi tự nói mình là con rùa! “ Giang Bắc lúc này chỉ nghĩ rằng:“Trước khi chết cũng phải kiếm chút da thịt từ cha hắn.”
Bất kể cao tầng hay tầng lớp thấp trong Giang gia đều lập tức dừng lại, gà bay chó chạy, Đỗ quản gia nghe được, vùa đi tới nhà xí cũng bất đắc dĩ cười cười.
Đây là cái gì? Còn tưởng rằng phụ tử ba người nâng cốc hoan nghênh, đàm phán nhân sinh lý tưởng, kết quả lại thành như vậy? Kả cây trúc kia cũng gãy.
Chỉ thấy Giang Quán đứng dưới táng cây gào thét: “Đồ con rùa, ngươi xuống cho ta! “
“Ta không xuống, ta đi xuống ngươi liền đánh ta! Ngươi nghĩ là ta ngốc a...? “
“Chỉ cần ngươi hảo hảo nhận lầm, cam đoan sửa chữa, hảo hảo tu luyện, ta sẽ không đánh ngươi! “
Giang Bắc thắc mắc:“Cha, tu luyện thật sự là không có gì vui, đi ra ngoài tiêu tiền còn thoải mái hơn! “ Vẻ mặt Giang Bắc bày ra bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Thoải mái cái ta *bà ngoại(ngươi)! “
【Điểm Cà Khịa】+333
Giang Quán lập tức giận nổi trận lôi đình, cầm cây trúc lên muốn đánh Giang Bắc, Giang Bắc rất bất đắc dĩ, hắn thật sự là không muốn chọc dận cha, thế nhưng mà vì sao hắn cứ táo bạo như vậy, cây trúc cũng đã gãy mấy cây rồi?
Đỗ lão tranh thủ thời gian chạy tới, ngăn cản cơn giận của Giang Quán: “Lão gia xin bớt giận, tiểu thiếu gia sao có thể không tu luyện, hắn mới tu luyện một tuần đã đến Huyền Cảnh ngũ giai! “
Giang Nam thở dài một cái, nhìn cha liếc, lại ngẩng đầu nhìn Giang Bắc, vẻ mặt thở dài nói: “A Bắc, ngươi mau xuống đây, cha, phốc, ha ha ha ha ha cáp! Ha ha ha! Cha, thực xin lỗi, ta thực nhịn không được! Ha ha ha ha! “
Giang Quán:???
Hai huynh đệ này một điểm mặt mũi không cho hắn? Tức giận hỏi: “Ngươi vừa cười cái gì! “
“Không có, không có gì. “ Giang Nam tranh thủ thời gian lần nữa đình chỉ, đong đưa tay nói ra.
Giang Quán liếc qua Giang Nam, lần nữa quay đầu nhìn lên trên cây hét lớn: “Đồ con rùa, ngươi xuống cho ta! “
“Phốc, ha ha ha ha! Cha, A Bắc nói đúng, ngươi không thể mắng hắn như vậy. “
“Xéo đi! Đều xéo ngay cho ta! Thật là tức chết ta mà! “ Giang Quán tức giận đến mức mặt đến mức đỏ bừng bừng.
➬➬➬➬➬➬➬➬➬➬➬➬➬➬➬➬➬➬➬➬➬➬➬➬
Một lần nữa xin lỗi mọi người a! Cuối tháng rồi, ta bận cày rank a, khổ lắm, có sung sướng gì đâu!
Cầu kp, cầu lt, cầu like, cầu tlt a!
Còn chương bonus cho 2k view ta sẽ cố gắng viết sớm nhất có thể!