3 rưỡi sáng dậy viết cho mấy người đọc đây, trả thời gian cho tui bằng cách like nha.
Chương 2 oan gia ngõ hẹp!
Trong đêm, ánh trăng mơ hồ, toàn bộ Liễu Vân thành bị nhấn chìm bởi bóng tối.
Đông đông đông!
Đêm cấm, cửa thành theo thứ tự đóng lại, cửa hàng cũng đóng lại cửa chính. (Đêm cấm chỉ đơn giản là cấm ra ngoài vào ban đêm thôi. Còn tại sao lại cấm ư? vì bên ngoài có tồn tại ác ma, ác linh v.v...)
Giang Bắc biết rõ, ở cái thế giới này vẫn còn rất nhiều thứ mà hắn chưa biết được, ví dụ như là việc “đêm cấm“.
Rồi hắn bỗng nhớ tới vấn đề luyện công của mình. “Muốn ta ngồi xuống mà luyện công ư? Không bao giờ! Cả đời này ta sẽ không bao giờ làm như vậy!” hắn nghĩ.
Trước kia hắn cũng đã từng xem qua tiểu thuyết, huyền huyễn tu tiên rồi, hắn hiểu việc đi đánh quái thăng cấp rất tốn công sức, mà ở thế giới này lại được làm phú nhị đại, vậy thì phải tận hưởng đãi ngộ của phú nhị đại.
Nhưng mà hắn cũng phải tu luyện, không tu luyện không được vì nếu như không tu luyện thì sẽ bị người bức bách.
Giang Bắc nhìn vào bảng thông số hệ thống, chỉ còn lại không đến 100 điểm?
Còn có công pháp này, chiến kỹ này, tất cả đều không có.
Mà nhớ đến Công pháp......Giang Bắc chợt nhớ ra một quyển Công pháp.
Hắn tìm mò ở dưới giường, cuối cùng hắn cũng đã tìm được một quyển sách nhăn nheo có ghi chữ [Thôn Thiên công pháp].
Nếu như nhớ không lầm thì đây là cái thứ đã khiến cho “hắn” trước kia bị tẩu hỏa nhập ma.
Cầm quyển công pháp này ở trong tay, chợt hắn cảm nhận được điều vì đó, hắn lại nhìn vào bảng thông tin.
|[Công pháp:Thôn Thiên công pháp + ]|
Thấy cái này, trong lòng hắn thầm khen hệ thống của mình thật cường đại!
Ngẫm lại một chút, công pháp đã có, chỉ là... [điểm cà khịa] vẫn chưa đủ...
Bất chợt, trên miện hắn lại nở nên một nụ cười đầy quỷ quyệt, xấu a! (Đến giờ đi cà khịa rồi)
Mở cửa đi ra ngoài, mục tiêu chính là phòng của Giang Quán, mục tiêu thẳng tiến!!!!
Tuy nhà đều là ở trong nội viện, nhưng mà vẫn hơi xa. Xem ra, đình viện quá lớn cũng không phải là một truyện tốt.
Chẳng mấy chốc, hắn đã đến cửa phòng Giang Quán.
Vừa định gõ cửa, Giang Bắc dừng lại, vỗ đầu một cái, ta đến đây chỉ để thế này thôi sao!
Thứ nhất, vì [điểm cà khịa]! Thứ hai, là vì chiến kỹ!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Giang Bắc bỏ ý định gõ cửa đi.
Hắn giơ chân lên...”Thoang” cánh cửa bị mở ra.
Cửa không bị đá bay đi, chất lượng vẫn rất tốt.
Rồi Giang Bắc hét lớn một tiếng: “Cha, dậy có việc! “
Giang Quán đã lớn tuổi, chìm vào giấc ngủ rất khó khăn, thật vất vả mới có thể chìm được vào trong giấc ngủ, vậy mà...
“Nhận được từ Giang Quán: 90 điểm”
“Tên phá hoại kiaaaaaaaa! “ Giang Quán mắng to một câu.
Đi ra đến ngoài cửa: “Ngươi có muốn cho người ta ngủ không hả!” Giang Quán giận dữ nói với Giang Bắc.
“Nhận được 79 điểm”
Lúc này, Giang Bắc cảm thấy hơi sờ sợ.
Nhận được hai lần điểm từ cha mà lại có thể không sợ ư!
“Cha, hai cái bộ công pháp trước kia, đưa cho ta đi! “ Giang Bắc tranh thủ thời gian nói ra trước khi Giang Quán kịp phát tác.
Ánh mắt âm lãnh của Giang Quán lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Kinh ngạc!
Hoàn toàn không nghĩ tới, câu này lại là câu từ miệng của Giang Bắc đi ra.
Vốn hắn nghĩ rằng, tu luyện ba năm, khi vừa đạt đến cái tụ khí cảnh - thành tu sĩ, thì trong thời gian ngắn, tên tiểu tử này sẽ không tu luyện thêm.
Nhưng mà! Giang Bắc lại nói ra câu này, chẳng phải là hắn đang chú tâm tu luyện sao?
Giang Quán vội vàng chạy đi lấy, chỉ để lại một chữ: “chờ.”
Cái tốc độ này, có thể sẽ còn nhanh hơn cái tên vận động viên da đen ở thế giới trước kia của hắn. (Bổ sung thêm cho những ai không biết “tên da đen là ai: Usain Bolt (sinh 21 tháng 8 năm 1986) là một vận động viên điền kinh người Jamaica, là người đang giữ kỷ lục thế vận hội và thế giới ở các nội dung chạy 100 mét với 9,58 giây, 200 mét với 19,19 giây và cùng với các đồng đội chia sẻ kỷ lục ở nội dung chạy 4 x 100 mét tiếp sức với 37,04 giây.)
Không bao lâu sau, Giang Quán đã trở lại với một cái hộp nhỏ.
Giang Bắc vừa mở ra nhìn, hai quyển sách nhăn nhăn nhúm nhúm được dùng vải đỏ bao lấy, nhìn qua rất trân quý.
“Là hai quyển này sao? “
“Ừ. “
“Vậy thì...chúc cha ngủ ngon a “ Giang Bắc khoát tay áo, cũng không quay đầu lại nói.
Chỉ khi Giang Bắc hoàn toàn đã đi khỏi, Giang Quán mới trở về gian phòng.
“Lão gia, hai bộ công pháp kia...Thật sự cho tiểu thiếu gia ư? “
“Không sao, dù sao thì cái tên mất nết này cũng chẳng làm được ra cái trò gì. “
“Đúng rồi, U Sơn bên kia động tĩnh gì không? “ Giang Quán lại hỏi.
“Không rõ lắm. “ Đỗ lão trả lời.
Giang Quán nhẹ gật đầu, cũng không hỏi nữa.
Đỗ lão cũng không mở miệng, làm quản gia lâu như vậy, hắn biết rõ cái gì nên nói cái gì không nên nói.
Sau nửa ngày, Giang Quán tiếp tục nói: “Đều tại tên khốn kiếp kia, làm cho ta không ngủ được, ngươi đi xuống trước đi. “
Đỗ lão nhịn xuống, không thể cười, liền rời đi.
Ngược lại là bên kia, Giang Bắc đã trở về phòng, nhìn chằm chằm bộ chiến kỹ, còn có bộ Thôn Thiên công pháp kia.
“Nhận được từ Giang Quán:32 điểm”
Chuyện gì? Tuy ngoài miệng có vẻ bị oan nhưng trong lòng hắn lại nghĩ ra một ý tưởng.....cà khịa Giang Quán.
Thôi được rồi! Ngày nào lại đi cà khịa sau! Trước tiên đêm chiến kỹ cầm vào trong tay xem thế nào.
Lập tức!
Trạng thái:Tụ Khí nhất giai+
Công pháp:Thôn Thiên công pháp+
Chiến kỹ:Hồn Chưởng+, U Bộ+
Điểm cà khịa:288
Trước tiên, đem tu vi nâng “nhẹ” lên cái nào! Điểm một cái vào vị trí dấu cộng thì:
[ Không đủ điểm cà khịa]
Vô lý, lần trước chẳng phải là 200 điểm là đủ rồi sao! Lừa bố mày a...!
Nhưng mà bây giờ công pháp đã có, chiến kỹ cũng có, cảnh giới cũng đạt tới tụ khí cảnh!
Tuy đặt được cả ba yếu tố của một tu sĩ! Nhưng mà điểm cà khịa không đủ, làm sao bây giờ?
Còn làm gì được nữa, tu luyện gì tầm này! Đi ngủ cho nó lành!
Cái chuyện nhỏ nhặt này mà cũng pbait quan tâm đến sao? Chỉ cần đi tìm người làm một vài đợt cà khịa là ổn áp rồi.
Đêm qua ngày đến, một ngày mới cũng đã đến.
Giang Bắc nằm ở trên giường, nghĩ hôm nay sẽ đi cà khịa ở đâu? Như thế nào?.
Trùng trở thành một tên phú nhị đại, không không đi ra ngoài cà khịa một vài phen thì thật xin lỗi thân phận của mình.
Hắn ăn mặc tử tế, đi ra ngoài đường!
Hắn cũng chẳng có mục tiêu gì.
Liễu Vân thành không lớn, nhưng mà kiến trúc phong cách cổ xưa, lại có vẻ giống nơi tham quan du lịch.
Cách xa trong thành, trong một con đường gồ ghề có những căn nhà cũ nát, rách rưới.
“Thiếu gia, không thể đi thêm về phía trước, nơi này là khu dân nghèo. “
“Khu dân nghèo? Đi xem một chút. “
Đám thị vệ nhanh chóng đuổi theo, trong đầu tự bởi: “Xóm nghèo có cái gì để đến? “
Đám người này không có tiền đồ, trên người lại vô cùng bẩn.
Khu dân nghèo chính là chỗ lưu dân ở, không ai quản lý.
Chỉ có thể mãi ở dưới cái tầng lớp thấp kém nhất của xã hội.
Nhìn những gì trước mắt, trong nội tâm Giang Bắc thở dài....
Vẫn là làm cái công tử nhà giàu là thoải mái nhất.
Bỗng dưng, hắn nghe được âm thanh của một tiểu hài tử đang khóc cùng với câu: “Súc sinh, ngươi làm y phục của ta bẩn hết rồi! Dân đen, một đám dân đen! “
Nhìn sang, là một đám người gầy gò, da bọc sương đang sợ xanh mặt
Lại nhìn cái nữ nhân kia, nàng ta chính là kẻ đánh người?
Ngọa tào (câu này sau này sẽ đi vừng với “Ni mã” và một số từ khác đồng nghĩa ^.^)! Oan gia ngõ hẹp a...!
Đây không phải là Thượng Quan a di, người hôm qua vừa khinh bỉ hắn đây sao?
Lại chỗ này khi dễ người khác!
Vậy không được rồi!
Thượng Quan Minh Châu vẫn còn ở bên kia đang đá một tên tiểu hài tử.
Giang Bắc cũng muốn thử xem lực chân của hắn.
Cũng đá theo chân của Minh Châu ư? Không phải mà là... đá vào mặt!
Thượng Quan Minh Châu cũng tụ khí nhất giai, coi như có chút công lực.
Hắn cảm giác được có gì đó không tốt.
Tranh thủ thời gian quay đầu!
Chỉ thấy một cái chân đạp thẳng tới mặt của nàng
Đồng tử co rút lại, chân càng lúc càng lớn!
Giang Bắc không những tốc độ nhanh, mà lại còn rất xảo trá.
Ngươi khiến cho ta cha khó chịu, ta phải khiến cho ngươi trở nên khó coi!
Bành một tiếng, Thượng Quan Minh Châu ngã xuống đất.
Nàng cảm giác trên đầu mình có vài chú chim đang lượn vòng vòng.
Ngươi khi dễ ta, nay ta cũng phải khi dễ khi dễ ngươi!
“Hôm trước ngươi khinh ta, hôm nay ta cũng sẽ để cho ngươi chịu cảm giác đó “ Giang Bắc hừ lạnh một tiếng.
Năm ngón tay nắm chặt thành quyền, theo mặt đánh tới.
Sau một quyền, Thượng Quan Minh Châu ngất đi trên mặt đất...
Thương hương tiếc ngọc? Vậy cũng phải xem có phải hay không hương, có phải ngọc hay không.
Gặp nữ liền thu? Đó là việc chỉ có loại người não tàn mới làm mới thôi. (Câu này không có ý gì đến mấy tên có suy nghĩ “thấy mĩ nữ liền thu” ở mấy bộ khác đâu nhá (*・ω・)ノ)
“Thiếu gia, thiếu gia, đi mau! Thượng Quan gia không dễ chọc a...! “
Hộ vệ rốt cục kịp phản ứng, cũng không để ý Giang Bắc phản kháng, bị lôi đi..________________________________________________________________________________________
Mọi người chỉ cần hiểu như thế này: không nhất thiết Giang Bắc phải đi cà khịa người khác mới có điểm, chỉ cần là có người tức giận đối với hắn có điểm rồi
Đọc xong nhớ like nha, đọc xong nhớ like nha, đọc xong nhớ like nha ×3,14.