Ngồi ở vị trí của mình.
Giang Bắc thích thú nhìn vẻ mặt kia của Trần Cúc.
Có hơn sáu trăm điểm cà khịa, vẫn quá ít a!
Sau khi học hai quyển chiến kỹ, một quyển công pháp, bây giờ chỉ còn lại có 53 điểm. Mà chút điểm đó thì không thể nào tăng tu vi lên được.
Nhìn Trần Cúc có vẻ không muốn nói lý với mình, Giang Bắc mỉm cười, với tư cách một người nhiệt huyết, giống như là thật lòng muốn khuyên bảo hắn vậy.
Hắng giọng một cái: “Này Cúc, ngươi cảm thấy bài thơ về hoa Cúc của hắn như thế nào? “
Trần Cúc thật sự không muốn lý luật với Giang Bắc, nhưng mà...!
Thơ ca là sở trường của hắn!
Hắn có thể biểu diễn một chút.
“Không coi là thơ, không có gì đặc biệt, càng không có điều gì được nhấn mạnh. “ Trần Cúc lắc đầu nói ra.
Ơ a! Rất được!
Giang Bắc vui vẻ.
Đầu kia Trần Cúc nói ra: “Ở hai câu thơ cuối, nếu hắn muốn so sánh vẻ đẹp mơ màng với Yên Lam tiểu thư, chẳng phải ý hắn muốn nói Yên Lam tiểu thư cũng chỉ như Cúc dại? “ (bây giờ mới hối hận, tự dưng tập trc làm cái bài thơ, bây giờ lại chẳng hiểu mình có ẩn ý gì, để mà bây giờ phải bịa ý nghĩa~)
Vừa định nói tiếp, thì thấy Giang Bắc đứng lên, Trần Cúc biết có điều không hay, tranh thủ thời gian im miệng.
Vỗ tay, nhất định phải vỗ tay cho Trần Cúc.
Giang Bắc vừa cười vừa nói: “Không nghĩ tới a...! Cúc, ngươi vậy mà đối cây hoa Cúc hiểu rõ như vậy đó a! “
“Nhận được từ Trần Cúc: 67 điểm cà khịa”
“Xin hỏi công tử họ gì? “
Này nha, cái âm thanh ôn nhu này, làm cả người Trần Cúc mềm nhũn ra~!
Nàng ta hỏi ta!
“Yên Lam tiểu thư, Trần Cúc sương hữu lễ. “(sương=nhẹ, ý tạm hiểu là dùng để thể hiện sự tôn trọng, nhưng mà không phải “hữu lễ” như đối với người bậc trên, nên muội dùng”sương hữu lễ”)
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, nho nhã, lễ độ, đó là cách ăn nói của một công tử nho nhã.
Thị nữ đi lên phía trước: “Xin hỏi công tử có phải là Vương trình? “
“Tại hạ là Liễu Vân thành Trần gia, gia phụ Trần Sơn Hải. “
Trần Cúc có chút tức giận, thị nữ này vậy mà không biết ta, báo gia cái gia môn để thể hiện vị thế của mình!
Lập tức, những người vừa cười hắn đều trợn tròn mắt, đây là Trần công tử!
Nhất là mấy người vừa cười lớn tiếng nhất, tranh thủ lùi lại.
Đi ra ngoài nếu không là...!
“Nguyên lai là Trần công tử, tiểu nữ sương hữu lễ, vừa mới nghe lời công tử nói, tiểu nữ cả gan hỏi hoa người yêu thích là gì? “
Nhìn một cái, nhìn một cái, Yên Lam tiểu thư sao có thể so sánh với những nữ tử ham giàu...
Vậy nên ra vẻ hào phú ư? Sẽ không! Hắn biểu hiện ra cái bộ mặt phong vân khinh đạm!
Trần Cúc mở cờ trong bụng, đây chính là cơ hội cho hắn thể hiện
“Ta, chỉ yêu mẫu đơn! “
Cao quý, hoa lệ, chỉ có thể là hoa mẫu đơn mà thôi! (Ko hiểu về hoa, ngồi tra Google mất cả nửa tiếng (~.~)
“Quốc sắc thiên hương há kém lan?
Sống nơi lầu các ngại mưa ngàn
Khoe danh tài nữ màu tươi đỏ
Nổi tiếng chúa hoa nhụy sắc vàng
Lệnh đế chẳng tuân vườn thượng uyển
Chồi non trỗi dậy dưới tro than
Danh gia, vọng tộc đều yêu chuộng
Đâu giống phù dung nở để tàn!”
(Quốc Sắc Thiên Hương-Trần Bảo Kim Thư)
Đột nhiên.
Ba ba ba! Ba ba ba!
Lại là Giang Bắc đang vỗ tay.
Yên Lam tiểu thư hỏi: “Vị công tử này là? “
“Nhận được từ Trần Cúc: 47 điểm cà khịa. “
“Hỏi ta? “ Giang Bắc đem chân gà trong tay nhét vào trong mâm, xoa xoa tay.
“Dám hỏi, tiểu thư họ gì? “ Giang Bắc thuận miệng hỏi.
Yên Lam có chút không vui, đến xem ta, vậy mà không biết ta họ gì?
Nàng hiểu nam nhân đều muốn tìm chủ đề để bắt truyện, nàng cố mỉm cười trả lời: “ Tiểu nữ họ Hậu. “
Đối với Giang Bắc, hắn không quan tâm đến nữ tử này cho lắm, đối với hắn bây giờ, cà khịa người ta và kiếm điểm là trên hết.
Hắn hỏi: “Cho hỏi, Yên Lam tiểu thư là thích Hầu Mẫu? “ (Hầu=khỉ, Mẫu = mẹ. Vậy, “hầu mẫu” là... (๑¯◡¯๑)!)
Lập tức!
“Nhận được từ Trần Cúc:67 điểm
Nhận được từ Yên Lam: 72 điểm
Nhận được từ Thái Đức Thiên:57 điểm
Nhận được từ tì nữ:42 điểm
Nhận được từ......”
Giang Bắc nhếch miệng, vui vẻ, chỉ cần như vậy, hắn sẽ lại có một tương lai tươi sáng!
Nhìn thoáng qua bảng thông tin:[Điểm cà khịa: 1275]
Mà nhìn số điểm này, hắn vội vàng tăng cấp tu vi của mình vì sợ bị ăn đòn do cà khịa quá nhiều!
[ -300, tụ khí cấp hai
- 400, tụ khí tam giai
- 500, tụ khí tứ giai ]
Không lên được nữa sao?
Giang Bắc có chút khó chịu, nhìn thoáng qua bảng thông tin.
[Tu vi: tụ khí tứ giai +
Công pháp:Thôn Thiên công pháp (nhất tầng)
Chiến kỹ:hồn chưởng (nhất tầng), U Bộ(nhất tầng)
Điểm cà khịa:75]
Lập tức, Giang Bắc liền cảm nhận được một sức mạnh to lớn đang truyền vào thân thể mình.
Phảng phất như chỉ cần mình dùng quyền là có thể làm cho cái bàn trước mắt trở thành cát bụi.
Ngẩng đầu nhìn lên bốn phía, tất cả đều nhìn hắn chằm chằm.
Cà khịa xong, bọn người này đã thực sự nổi giận.
“Thô lỗ! Cút ra ngoài! “ Trần Cúc hét lớn.
Nếu không phải cố kỵ ca của ngươi, ta đã sớm cho ngươi ăn hành ngập mặt rồi!
Nhưng đám người xung quanh lại không dám nói lời nào, đây là Giang gia công tử đó a!
Tỳ nữ cũng trừng mắt liếc: “Xin công tử tự trọng. “
Sau tấm màn, Yên Lam cũng có hơi tức giận.
“Vừa rồi công tử cắt đứt bài thơ của Trần công tử, có phải ngài cũng muốn làm một bài hay không? “
Để ta ngồi nghe một chút còn được, còn để cho ta làm thơ ư...?
“Không. “ Giang Bắc trực tiếp trả lời.
“A! “ Trần Cúc hất tay áo lên.
Đây là thời điểm để hắn ra mặt!
“Giang Bắc a... Giang Bắc, ngươi phát ngôn bừa bãi thật sự là làm cho cả Liễu Vân thành này mất mặt! “
Trần Cúc bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho tên kia mất mặt!
Giang Bắc cười ra nước mắt
Ta phát ngôn bừa bãi bao giờ vậy!
Hắn vẫn luôn luôn “im lặng” mà?
Giang Bắc đi lên trước: “Hầu tiểu thư! Ta bắt đầu. “
“Nhận được từ Trần Cúc: 67 điểm”
Ni mã, lại bị bỏ qua!
Cảm giác này thật khó chịu.
Lão tử thề không bao giờ... nói chuyện với Giang Bắc nữa!!!!!!!!!!
Ốm rồi mà vẫn cố viết cho mn một chương! Mọi người đọc xong nhớ like và để lại một cái cmt góp ý nha!