Hệ Thống Cà Khịa Đỉnh Cao

Chương 10: Chương 10: Ta Muốn Biết Ngươi...




Đập vào mắt là một mảnh đất bằng.

Buổi chiều ngày hôm qua vừa mới dọn dẹp xong, có một số hộ dân ở đó còn phải chuyển đi.

Nếu nơi này được giữ gìn tốt, muốn xây làm quảng trường cũng có thể.

Năm cái đại hán phía trước, cầm đầu chính là tên có chòm râu dài.

Lại nhìn xang tên đang vui vẻ chỉ đạo ở bên đường.

Đây đúng là oan gia đó a...Trần Cúc!

Giang Bắc không đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, tranh thủ lui người lại đằng sau.

“Nhị Đản, mắng bọn hắn. “ Giang Bắc nhỏ giọng nói ra.

Bọn lưu dân bình thường nhìn thấy đám người này liền sẽ chạy, nhưng hôm nay lại có Giang Bắc làm chỗ dựa nên.

“Cam lâm nương! Thứ hỗn đản! Các ngươi đi khi dễ chúng ta! “

Những người ở đằng sau nhìn Nhị Đản một chút lại nhìn một chút Giang Bắc một cái...đã minh bạch.

Khai miệng phun lời!

Nguyên một đám miệng phun hương thơm, miệng nhỏ lau mật.

Căn bản dừng không được.

Thậm chí đến cả một số tiếng địa phương bọn họ cũng mang ra để chửi, chửi bằng tất cả những gì mà họ có thể chửi được, chửi như chưa bao giờ được chửi luôn.

Chỉ có một câu chửi đi vào lòng người:“Cạo chết ngươi Quy Tôn nhi! “

......

“Nhận được:+30+34+32+45+32+56... điểm. “

Ừ, đa phând là đến từ tên kia - Trần Cúc.

Oan có đầu nợ có chủ, Không hiểu sao tên Trần Cúc này lại cứ dồn tất cả lên đầu của hắn.

Mà bọn người lưu dân kia, vẫn tiếp tục mắng như thường!

Hộ vệ lấy ra ghế đẩu, Giang Bắc ngồi yên tĩnh ăn trái cây.

Cái kiểu phương thức tu luyện này thật tốt a!

Hồng giáo đầu rất tức giận, hắn đã phải ở trần gia giúp cho bọn họ huấn luyện lính còn chưa tính.

Vậy mà đến cả những chuyện như vậy mà hắn cũng phải dẫn đầu đi.

Hắn đang rất tức giận! Vậy mà đám người kia, nhìn thấy hắn tới đây để đập phá đồ đạc lại không chạy mau đi, lại còn ngang nhiên dám ở đây chửi bới...?

Ngọa tào!

Hồng giáo đầu lập tức giết chết một người nhằm giết gà dọa khỉ!

Nhìn thoáng qua Trần Cúc, cái ánh mắt này của Trần Cúc, Hồng giáo đầu đã hiểu.

Đi đi! Pikachu! (Hình như có cái gì đó sai sai (@´ー`)ノ゙)

Hồng giáo đầu bắt đầu đi về hướng này, đám người lưu dân kia cũng không có chạy đi, vì bọn hắn biết vẫn còn Giang Bắc ở đằng sau cơ mà.

“Thiếu gia, hắn là Trần gia Hồng giáo đầu. “

Hộ vệ nhỏ giọng nói cho Giang Bắc biết.

“Ah, mọi người tránh ra, tránh ra a. “ Giang Bắc thuận miệng nói ra, đứng lên.

Đám kia lưu dân không mắng nữa, dẹp ra, nhường lại một con đường.

Chỉ thấy thân ảnh Giang Bắc xuất hiện, Trần Cúc nhìn chằm chằm hắn.

“Ngươi là Hồng gia giáo đầu? “-Giang Bắc hỏi.

“Nhận được từ Trần Cúc: 66 điểm. “

Lại không để ý tới hắn.

Trái lại, Hồng giáo đầu ngừng lại, hai đấm đều bốc hơi nóng, không nói lời nào.

Hộ vệ cũng kịp phản ứng!

Lập tức liền tiến lên một bước, ngăn trước người Giang Bắc.

Khả năng là đánh không lại, nhưng lại phải đánh!

Đánh thì còn có thể nháo lên một ít, nhưng mà chạy thì phải chết.

Giang Bắc âm thầm nhẹ gật đầu, bản thân lại đạt được một tầng an toàn cao hơn.

Hộ vệ Giang gia rất có đạo đức công việc.

Hồng giáo đầu đảo(con ngươi) một vòng, phải tranh thủ nhanh chóng việc này.

Tay phải đột nhiên duỗi ra, quát lớn: “Phong Tễn! “

Cùng lúc đó, hậu vệ cũng với bàn tay ra, tạo thành tầng phòng thủ ở đằng trước.

“Oanh! “

Chấn động cực lớn.

Giang Bắc rùng mình, nếu dính đòn kiểu này, không thổ huyết cũng phải đau nửa ngày.

Bọn lưu dân luống cuống, Thần Tiên, đây đều là Thần Tiên a...!

Trần Cúc trong nội tâm oán niệm rất nặng, nhưng lần này cũng không có trực tiếp tục đến Giang Bắc!

Hướng bên cạnh thoáng nhìn một cái...

“NGỌA TÀO...! “

Yên Lam tiểu thư cũng tới!

Nàng ta ngoại trừ muốn gặp gặp Giang Bắc, cùng hắn cứu lưu dân, còn có thể có cái gì!

“Nhận được từ Trần Cúc: 88 điểm nộ khí. “

Mà trong nội tâm Giang Bắc rất rõ ràng, cái chuyện này thì phải chính hắn tự đi xử lý rồi.

Vỗ vỗ bụi trên người, đứng lên.

U Bộ trước khai mở.

“Phong tiễn! Phong tiễn! “

Hồng giáo đầu lại liên tiếp oanh ra hai lần.

Giang Bắc nhảy lên thật cao, nhưng trong lòng đang suy nghĩ nên phản kích như thế nào.

Còn Trần Cúc bên kia thì đang cảm thấy là rất thoải mái.

Yên Lam cũng nhìn thấy Giang Bắc, muốn ra tay giúp đỡ hắn một cái, thế nhưng đã quá chậm.

Chỉ thấy Hồng giáo đầu lần nữa xuất ra Phong Tiễn.

Giang Bắc kinh hãi, hắn đã minh bạch, lần này tránh không khỏi!

Rồi bỗng dưng hắn nhớ lại Hồn Chưởng vẫn chưa sử dụng lần nào! Không biết nếu hắn sử dụng sẽ ra sao!

Chỉ thấy Giang Bắc hai tay ngăn tại trước ngực, cứng rắn chịu Phong Tiễn!

Linh khí lộ ra, một cái cực lớn che chắn trước ngực.

Hai đạo phong tiễn như là đá chìm đáy biển, một cái bọt cũng đều không có.

Nội tâm Hồng giáo đầu lạnh một nửa, trong lòng Trần Cúc lạnh ngắt.

“Ngươi ăn gian, ăn gian, ngươi dựa vào cái gì! “

Trong lòng Trần Cúc reo hò.

Đến Yên Lam cũng ngây ngẩn cả người, không phải nói hắn là “kỳ tài tu luyện” ư......

Vốn đang tưởng rằng nói mát, vậy mà lại thật sự là thật sự kỳ tài tu luyện. (Là nói mát thật đó sư tỷ eyy)

Người ở Liễu Vân thành này thật là có chút kì quái đi.

Hai tay Giang Bắc giao nhau lấy nhau, nhắm chặt hai mắt.

“Chương hộ vệ, thế nào! “

“Không lọt được! Thiếu gia, nó không chui vào được, không đúng! Là không thấy! “

Lão hương chỉ ngây ngốc nhìn Giang Bắc, hung hăng nuốt nhổ nước miếng.

Giang Bắc quay đầu, có chút mộng bức.

Mà Hồng giáo đầu bên kia miệng lớn thở hổn hển.

Đột nhiên, “Nhận được từ Hồng Khả: 87 điểm. “

Giang Bắc vui vẻ, Hồng Khả? Vừa rồi cũng không có không có chú ý.

Tâm tính Hồng giáo đầu sụp đổ, rất khó chịu.

Chỉ là một cái tên phế vật thôi mà mình cũng không đối phó nổi.

Pháp bảo, tuyệt đối là hắn có pháp bảo!

Tuy nội tâm suy nghĩ như vậy, nhưng trên mặt là một bộ dáng lo lắng.

“Giang thiếu gia, nguyên lai là Giang thiếu gia! “

Trên mặt hắn còn có mang theo các loại “kinh ngạc”, lúc đỏ lúc trắng.

Giang Bắc tức giận. Đồ vật mà ta phải bỏ cả tiền ra mua vậy mà các người nói muốn đặt là liền đập sao!

Giang Bắc từng bước một đi tới, không nói một lời, biểu lộ lạnh như băng.

Bầu không khí rất quỷ dị.

Hồng giáo đầu có chút sợ hãi.

“Giang thiếu gia, ngươi đây là muốn làm gì! “

“Làm gì? Ngươi vừa rồi làm cái gì, ta hiện tại muốn làm cái đó! “

“Giang thiếu gia, ta vừa mới nhận lầm người. “

Hồng giáo đầu kinh hãi, tranh thủ thời gian nói mò.

Nhưng mà, biểu lộ Giang Bắc lại càng nghiêm túc lên.

Hắn đã Khai mở khí nhất giai(tương đương là tụ khí lục giai), còn có bốn tên tụ khí ngũ giai làm sao có thể sợ ngươi!

Được rồi, còn phải tính cả tên Trần thiếu gia cũng là Tụ Khí ngũ giai nữa!

Căn bản không cần kinh sợ!

Lúc này Trần Cúc đã chạy đến bên người Yên Lam.

Hắn không biết nên khoa tay múa chân nói cái gì.

Yên Lam hoàn toàn không để ý tới hắn, hắn lại bị ăn bơ!

Cam Lâm Nương*! (Một câu chửi thề)

“Nhận được từ Trần Cúc: 88 điểm. “

Giang Bắc nhận được [điểm cà khịa], híp mắt nhìn xem Hồng giáo đầu.

Địch quân có chút mạnh mẽ, nên tăng thêm một chút.

[Hồn chưởng( tứ giai)

Điểm cà khịa: 32]

“Hồng giáo đầu, ngươi cảnh giới gì? “

Giang Bắc lạnh giọng hỏi.

“Ta khai mở khí nhất giai, không đáng nhắc đến, Giang thiếu gia muốn chỉ giáo qua một cái? “

“Chỉ giáo chưa nói tới, ta chỉ muốn biết ngươi đến trình độ nào! “

Ta lắm lúc cũng không biết nên dùng từ nào diễn đạt, lắm lúc không biết dùng từ nào thì hợp lý hơn, nên là nếu có chỗ nào diễn đạt không hợp lý thì mọi người cmt bảo ta, ta sẽ sửa lại.

À, xin lỗi vì hôm qua không có chương nhé, mong mn sẽ không bỏ truyện của ta a.

Đọc xong nhớ like nha, nếu có thì cho ta xin một vài cái kp nhỉ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.