Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 296: Chương 296: Anh đây chỉ là đến mua xì dầu




Thiên Kim, thành phố vừa cổ xưa lại vừa hiện đại này đã trở nên càng quốc tế hóa và đa nguyên hóa hơn theo kinh tế phát triển nhiều năm.

Mỗi khi mặt trời lặn phía tây, lúc màn đêm buông xuống thì thành phố này lập tức biểu hiện ra mặt khác của nó. Vô số “Động vật sống về đêm” đi tìm kiếm hương vị bóng đêm, chờ thời cơ rời khỏi hang, phát tiết hết thảy áp lực và mệt mỏi trong xa hoa trụy lạc và dòng nhạc mạnh mẽ.

Hộp đêm Suzy ở gần sân vận động công cộng chính là một nơi như vậy. Nó nổi tiếng là thiên đường diễm ngộ trong giới.

Những người nam nữ trẻ tuổi tới nơi đây tìm kiếm kích thích mỗi tối nhiều như cát bờ sông, quả thực đếm không xuể.

Cho nên khi Chu Chỉ Kỳ lái Ferrari đỗ ở bãi đỗ xe hộp đêm Suzy thì lập tức thu hút ánh mắt của hơn hai mươi người.

Nhất là khi một đôi chân dài trắng nõn duỗi ra từ cửa xe, tiếng huýt sáo lập tức vang lên khắp nơi.

Sau đó, Chu Chỉ Kỳ cứ như là nữ hoàng giá lâm vậy!

Cả hiện trường yên lặng trong nháy mắt, chỉ còn có tiếng nuốt nước miếng.

Vì thế khi Trương Tiểu Kiếm mặc áo Tôn Trung Sơn, diện mạo kỳ bí cùng xuống xe…

“Điểm căm hận +218! +218! +218! +218! Bạo kích…”

Lập tức hốt được hơn năm ngàn điểm căm hận vào tay, Trương Tiểu Kiếm quá thực suýt nữa không ngậm được mồm luôn!

Quả nhiên quyết định lựa chọn tối nay ra ngoài với cô nương này là chính xác!

Mới chỉ ở ngoài thôi mà đã thế rồi, nếu như vào trong…

Muah ha ha ha ha ha ha!

Hai người bèn đi vào cổng hộp đêm Suzy. Trên đường đi có vô số người hâm mộ ghen tị hận bàn tán xôn xáo…

- Đậu xanh! Nhìn kìa, đại mỹ nhân! Đại mỹ nhân siêu cấp luôn! Quả thực là đẳng cấp hồ ly tinh!

- Đúng đấy! Trâu bò quá! Nhìn dáng người kìa! Quả là không hiểu!

- Mỹ nữ thì đúng là mỹ nữ, nhưng cái thằng hình thù kỳ quái đi bên cạnh cô ấy là thứ gì vậy? Vệ sĩ hả?!

- Thoạt nhìn không giống lắm đâu. Nhưng nếu là người yêu thì cũng không giống…

“Điểm căm hận +86! +126! +138!...”

Trong đó còn kèm theo không ít điểm số khiếp sợ: “+64! +38! +52!...”

Lại thêm một mớ điểm số tới tay, sướng quá!

Vừa vào quán bar, ánh sáng lập tức giảm bớt rất nhiều. Lúc này hai người hiển nhiên không đáng chú ý như trước nữa. Nhưng đây chỉ là tương đương thôi, ít nhất ba bốn mươi người chung quanh vẫn quay sang nhìn.. Vưu vật đẳng cấp như Chu Chỉ Kỳ quả nhiên đi đến chỗ nào cũng là trung tâm, nhất là loại mỹ nữ siêu cấp nửa lẳng lơ nửa đứng đắn như cô.

- Tôi bỗng phát hiện đi ra ngoài với cô rất dễ bị người khác chém chết mất.

Trương Tiểu Kiếm nhìn điểm cừu hận nhảy nhót liên tục, da đầu tê dài. Con nhỏ này đáng sợ quá, quả thực nam nữ già trẻ đều hốt!

- Dần dần rồi sẽ quen.

Rõ ràng Chu Chỉ Kỳ đã quá quen thuộc với tình huống này rồi. Cô dẫn theo Trương Tiểu Kiếm đi vào một căn phòng ngồi xuống, sau đó lấy di động ra gửi wechat cho bạn thân: “Đến chưa?”

Vân Vân: “Sắp tới rồi. Tớ dẫn theo mấy người bạn cùng tới đó. Tối nay chúng mình có thể uống thỏa thê một bữa!”

Chu Chỉ Kỳ: “Tốt nhất là bọn bạn cờ hó của cậu lau mắt cho sáng đi, nếu không thì tớ không ngại cho bọn nó nằm trên giường cả tuần đâu đấy.”

Thân là đệ tử cuối cùng của đại sư Vịnh Xuân đương đại Đàm Minh, Chu Chỉ Kỳ dám một mình đến những nơi như thế này đương nhiên là có lòng tin.

Bằng không thì có lẽ một buổi tối đã bị một đám yêu râu xanh ăn sạch sẽ không để lại cặn rồi.

Vân Vân: “Yên tâm đi, tớ có đảm bảo mà. Thế vị Trương đại sư kia có đến không? Tối nay tớ dự cảm sắp có trò hay đấy.”

Chu Chỉ Kỳ: “Ở chỗ tớ này. Cậu nhanh lên.”

Đặt di động xuống, Chu Chỉ Kỳ mỉm cười nhìn Trương Tiểu Kiếm:

- Bạn tôi sắp đến đây rồi, cô ấy còn dẫn theo mấy người bạn nữa, cậu có sợ không?

- Có gì mà phải sợ?

Cả ngày trà trộn trong đám Mã Vân Ninh Hàn Lâm siêu nhân, đến nay tầm nhìn của Trương Tiểu Kiếm đã là hiếm thấy trong nước. Chẳng qua là bạn bè linh tinh mà thôi, có gì mà phải sợ chứ?

Nói kiểu gì thì mình cũng là bậc thầy Thái Cực nhé.

Đương nhiên, một nơi có thể có được tiếng tăm trong Thiên Kinh như hộp đêm Suzy này thì không có khả năng đánh nhau thật sự được.

Nếu không thì đã sớm dẹp tiệm rồi…

Vân Vân tới rất nhanh. Bên cạnh cô đi theo hai nam một nữ. Cô gái kia cũng có thể nói là đẳng cấp vưu vật, nhưng còn phải xem so với ai.

So với Vân Vân thì tám lạng nửa cân, nhưng so với Chu Chỉ Kỳ thì chỉ có thể được nửa cân… Chu Chỉ Kỳ là một cân rưỡi!

- Chu Chu, đến lâu chưa?

Vân Vân dẫn theo ba người kia ngồi xuống rồi cười nói:

- Tới sớm vậy? Không giống phong cách của cậu tí nào.

Cô nương kia thoạt nhìn hẳn cũng là bạn thân của Chu Chỉ Kỳ, rất thoải mái, cầm hạt dẻ cười lên bắt đầu cắn.

Hai nam thì rõ ràng là vẻ mặt kinh diễm.

Sau đó ánh mắt nhìn Trương Tiểu Kiếm cứ như là súng máy ý.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Liên quan quần què gì tới tao mà tụi bay thù hằn tao dữ vậy? Hôm nay anh đến đây chỉ là mua xì dầu lấy điểm căm hận thôi biết không?

“Hệ thống: Điểm căm hận +436 đến từ Triệu Tinh Vũ! Bạo kích!”

“Hệ thống: Điểm căm hận +436 đến từ Bành Phi! Bạo kích!”

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Hê hê, cảm ơn!

- Tới tới tới, tớ giới thiệu một chút.

Lúc này Vân Vân bắt đầu giới thiệu. Cô chỉ vào một thanh niên mặc đồ vest trắng chảnh huệ nói:

- Triệu Tinh Vũ.

Sau đó lại chỉ vào một người khác nói:

- Bành Phi.

Chỉ vào cô gái:

- Phương Phương.

Sau đó giới thiệu Trương Tiểu Kiếm:

- Trương…

Cô nói đến đây, rõ ràng kẹt một lúc, vẻ mặt buồn bực hỏi Trương Tiểu Kiếm:

- Tên anh là gì nhỉ?

Trương Tiểu Kiếm thuận miệng đáp:

- Trương Tiểu Kiếm.

- Đúng, Trương Tiểu Kiếm Trương đại sư!

Vân Vân cố ý nhấn mạnh ở hai chữ “đại sư”:

- Cực kỳ nổi tiếng!

- Thì ra là Trương đại sư, chào anh.

Khác hoàn toàn với cảnh tượng vừa thấy mặt đã đậm mùi thuốc súng trong trí tưởng tượng, hai người Triệu Tinh Vũ với Bành Phi vừa nghe thấy Trương Tiểu Kiếm là thầy bói thì lập tức thở phào nhẹ nhõm một phát, chủ động vươn tay ra:

- Ây dà không ngờ lại là một vị đại sư, quả nhiên không giống bình thường!

Trương Tiểu Kiếm: “!!!”

Ý mày không giống bình thường là không giống chỗ nào chả nhẽ trong lòng mày chả nhẽ không có *beep* sao?

- Xin chào xin chào.

Trương Tiểu Kiếm vươn tay ra bắt tay với hai người, sau đó nói:

- Muốn uống gì?

- Bọn tôi thì gì cũng được.

Có thể thấy được quan hệ của hai người khá tốt, Triệu Tinh Vũ nói thẳng:

- Giống Chu Chu là được.

- Cứ gọi bia đi.

Chu Chỉ Kỳ nói:

- Không quen uống rượu vang.

Vì thế bèn gọi nhân viên phục vụ lấy bia.

- Rồi.

Chu Chỉ Kỳ thấy mọi người đã đến đông đủ, lập tức nói ngay:

- Gọi mọi người tới đây là vì tớ có chuyện muốn nói với mọi người một tiếng.

Nói tới đây, biểu cảm của cô hiếm thấy trở nên nghiêm túc, nói:

- Ở Thiên Kinh tớ chỉ có bốn người bạn các cậu là khá quen thuộc thôi. Hôm nay các cậu phải làm chứng cho tớ! Lát nữa Trương đại sư sẽ xem tướng cho tớ! Tớ có thể thực hiện được giấc mơ của tớ hay không đều trông cậy cả vào lần này!

Cô nói khó hiểu, nhưng bốn người Vân Vân đều hiểu rõ trong lòng. Trương Tiểu Kiếm có biết đâu, nhưng nề hà thằng này quá bình tĩnh, ngồi một chỗ nhàn nhã cắn hạt dưa.

- Chu Chu.

Lúc này Triệu Tinh Vũ nói vội:

- Tớ biết giấc mơ của cậu từ nhỏ đã có, nhưng cậu lại ký thác tất cả hy vọng vào một tên thầy bói… Ký thác trên người Trương đại sư có vẻ không hợp logic lắm đâu!

Bành Phi cũng gật đầu:

- Đúng đấy. Chu Chu, cậu muốn thì cứ làm là được, tại sao phải nhất định đòi bói một quẻ?

- Tớ nhất định phải bói một quẻ!

Rất rõ ràng, trong lòng Chu Chu có vướng mắc sâu nặng với chuyện này:

- Bố tớ lấy chuyện này lừa tớ mười mấy năm, tớ nhất định phải xem thử rốt cục là thật hay giả!

Được rồi, người ta đã nói tới nước này rồi thì còn có thể làm gì nữa đây?

Thế thì bói đi…

- Nói xong chưa?

Trương Tiểu Kiếm bỏ hạt dưa trong tay xuống rồi phủi tay, cũng không có lau, nắm tay Chu Chỉ Kỳ rồi bắt đầu nhìn. Sau đó vừa nhìn vừa lắc đầu:

- Không được, cô không được rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.