Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 125: Chương 125: Bố mày còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa!




Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Trương Tiểu Kiếm nhìn mà không hiểu ra sao, đang lúc lòng đầy nghi hoặc, sau đó hắn lập tức hiểu được rốt cục vì sao lại như thế…

- A A A A A!! – Một tiếng thét long trời lở đất vang lên, “Băng tỷ” cầm bình nước khoáng trên bàn ném về phía người đứng gần nhất: - Thằng mặt loz nào quấy rầy tao ngủ?! Đi chết đi! Muốn chết thì nói, bà mày tiễn đưa mày một đoạn đường!

“Bốp!”

Bình nước khoáng đập vào ngay giữa trán Trương Tiểu Kiếm, sau đó “lạch cạch”, rớt xuống đất…

Trương Tiểu Kiếm: “…”

“Băng tỷ” phun trào một lát, xong rồi mới ngáp một cái thật dài, xoa mắt lẩm bẩm:

- Mệt quá đi…

Vừa xoa vừa đeo kính, ánh nửa nửa mở nửa khép, còn lắc đầu liên tục, nhìn chung quanh, tốt cục nhìn thấy Trương Tiểu Kiếm đứng bên cạnh dở khóc dở cười, mệt mỏi hỏi:

- Mới đến à? Không có việc gì thì tao ngủ tiếp đây…

Bây giờ Trương Tiểu Kiếm rốt cục hiểu rồi.

Vì sao lớp bọn họ thiếu giáo viên chủ nhiệm…

Lúc này Tiêu Thần Tâm đi tới, lắc cánh tay Băng tỷ nói:

- Băng tỷ, đây là giáo viên chủ nhiệm mới của lớp chúng ta. Nhanh tỉnh lại nhanh tỉnh lại.

Nói rồi còn không quên giải thích với Trương Tiểu Kiếm:

- Băng tỷ, tên đầy đủ là Phương Dịch Băng, đang ngủ mà bị đánh thức thì sẽ rất tức giận. Lúc chị ý ngủ mà ai dám gọi chị ý thì tuyệt đối là người chặn giết người Phật chặn giết Phật, chụp được cái gì ném cái đó. Giáo viên chủ nhiệm trước kia không tin chuyện này, bị Băng tỷ đâm compa vào bệnh viện rồi…

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Nhớ kỹ, nhất định phải nhớ kỹ điểm này!

Quan trọng nhất là không thể không nhớ kỹ! Đậu má nó chứ chuyện này có liên quan chặt chẽ tới an toàn sinh mệnh đấy!

Bố mày còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa!

- Thôi, tôi nên xem phiếu điểm trước thì hơn. – Trương Tiểu Kiếm nhanh chóng chạy ra xa một chút, để tránh bị ngộ thương. Hay là nên xem thuộc tính trụ cột của lớp trước rồi hẵng nói. Nói thế nào thì thành tích cao hay thấp mới là chủ yếu quyết định mình có thể lấy được bao nhiêu điểm thuộc tính.

- Ở đây nè. – Lúc này Tiêu Thần Tâm đã tìm được phiếu điểm, đưa đến trên tay Trương Tiểu Kiếm: - Thành tích thi tháng lần trước của lớp bọn em. Bình thường thôi, thầy xem thử đi.

Thành tích bình thường? Nói thế có nghĩa là tạm được đúng không?

Trương Tiểu Kiếm cầm lấy phiếu điểm bắt đầu xem.

Toán học: “Đường Văn Đình: 98, Tiêu Thần Tâm: 36, Quan Bằng Phi: 26, Phương Dịch Băng: 23… Điểm trung bình: 27,5.”

Ngữ văn: “Đường Văn Đình: 91, Tiêu Thần Tâm: 38, Quan Bằng Phi: 30… Điểm trung bình: 29.”

Tiếng Anh: “Đường Văn Đình: 93… Điểm trung bình: 22.”

Vật lý: “Điểm trung bình: 19…”

Cuối cùng là thành tích và thứ hạng toàn khối: Điểm trung bình 293,4, xếp thứ mười.

Hạng nhất: 2/1. Hạng nhì: 2/3. Hạng 3: 2/2…

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Quả nhiên hạng nhất là cái tên Tống Văn Kiều gì gì đó…

Tiếp tục nhìn xuống, sau đó một dòng chữ bên dưới khiến Trương Tiểu Kiếm buồn bực: Tổng điểm trung bình chênh lệch với hạng chín: 8,3… Tổng điểm trung bình chênh lệch với hạng nhất: 37,8 điểm.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Đậu má nó chứ, đây không phải là cho không điểm thuộc tính! Tổ sư nó chứ quả thực là khó khăn cấp địa ngục á đậu má!

Lớp kiểu này thì đừng nói đến level vương giả, muốn được thanh đồng đã rất khó khăn rồi!

Chẳng lẽ khả năng sex của bố mày thật sự phải bị trừ mất 10 điểm?!

Không được, cứ thế mãi thì không được. Nhất định phải nhanh chóng gọi các học sinh trở về, chuẩn bị đi học thôi!

- Tiêu Thần Tâm. – Trương Tiểu Kiếm nói: - Biết học sinh lớp chúng ta đều đi đâu hết rồi không? Mau gọi về hết đi.

- Em cũng không biết. – Tiêu Thần Tâm nhún vai: - Nhưng Băng tỷ nhất định biết.

Trương Tiểu Kiếm nhìn Phương Dịch Băng buồn ngủ lắc lư…

“…”

Thời gian là vàng bạc nhá đậu má, nhất định phải làm việc trước khi cô nàng ngủ!

- Phương Dịch Băng. – Trương Tiểu Kiếm vội kéo lấy cô: - Trước giúp thầy gọi các học sinh trở về đã!

- Oh… Vâng. – Xem ra Băng tỷ này ngoại trừ việc bị đánh thức lúc ngủ thì sẽ nổi giận, bình thường vẫn tương đối dễ thương lượng: - Chờ em gọi điện bảo bọn họ trở về đi… Ah… Sắp tới tiết thứ năm rồi à…

Trong khoảnh khắc, Trương Tiểu Kiếm chỉ cảm thấy con nhóc này lại khả ái đến thế, nhìn khuôn mặt oval đáng yêu kia, nhìn cặp mắt kiếng đáng yêu kia, nhìn tóc mái và đuôi ngựa đáng yêu kia…

Nhưng chờ đến khi Băng tỷ lấy ra một chiếc iPhone 7 Plus từ trong túi sách, bắt đầu gọi điện thoại cho mọi người, nước mắt Trương Tiểu Kiếm lập tức tuôn rơi…

- Đại Đương, đậu xanh chúng mày có phải là lại đi đánh nhau rồi không hả? Nhanh cút lại đây cho bà, tiết sau là môn của nữ thần, nhanh chóng!

- Áo Ba Lư (*), bà cụ mày chứ đừng có lên QQ chơi cờ tướng với mấy ông già kia nữa, quay lại ngay lập tức! Không thì đập chết cụ mày!

(*) Tên phiên âm tiếng Trung của cựu tổng thống Mỹ Obama là Áo Ba Mã, cho nên Áo Ba Lư là kiểu đá xéo tên của ông.

- Đinh tử, đừng sóc lọ nữa, lập tức dẫn người về đây hết đi! Họp họp!

- Gia cầm, đừng đi dạo ngoài đường nữa, lát nữa tan học còn đầy giờ cho mày đi dạo, quay trở lại ngay. Cái đệt, đừng có thương lượng với tao, nếu không tao cho mày biết tay!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Mồ hôi.

Mồ hôi lạnh.

Mồ hôi như thác nước.

Mồ hôi như thác nước đổ ào ào.

Đây… Đây chính là học sinh lớp 2/9 sao?

Phương Dịch Băng gọi điện thoại kêu người xong, hai mí mắt lại dính vào nhau, mơ mơ màng màng nói:

- Rồi, em gọi mọi người rồi đó, thầy cứ làm việc đi, em ngủ lát đã… Mệt quá…

Nói rồi bò ra bàn, chỉ trong chớp mắt đã ngủ.

Trương Tiểu Kiếm nhìn mà run sợ trong lòng. Lúc này Tiêu Thần Tâm mới cười hì hì nói:

- Băng tỷ chính là chị đại của nữ sinh lớp bọn em đó, thầy đừng giận. Từ từ rồi sẽ quen thôi.

Quen… Quen dần là được…

Trương Tiểu Kiếm ho nhẹ mấy tiếng, sau đó nói:

- Bình thường mà, với tư cách là một giáo viên vĩ đại đã công tác nhiều năm, tôi còn từng dẫn những lớp lộn xộn hơn cả các em, đơn giản thôi. Phải biết rằng, tôi chính là giáo viên được hiệu trưởng đặc biệt mời tới, chuyên môn giúp các em cải tà quy chính.

Cải tà quy chính là thật, còn về chuyện đặc biệt mời tới…

Hạ hiệu trưởng: Không dám không theo, không dám không theo thôi…

Phải nói rằng Phương Dịch Băng quả không hổ là chị đại, chỉ trong thời gian chốc lát, đã có một đám nam sinh ào ào chạy vào, ai nấy mặt xám mày tro. Trương Tiểu Kiếm đếm sơ qua, ước chừng có mười mấy người.

Cầm đầu là một nam sinh ước chừng cao tới 1m85, vừa vào cửa nhìn thấy Trương Tiểu Kiếm, lập tức dẫn người xông tới, nhìn từ trên xuống dưới một loạt, sau đó quay đầu hỏi một thằng lông vàng trong đám người:

- Quan Bằng Phi, đây chính là giáo viên chủ nhiệm mới đến mà mày nói à? Đúng là rất xấu! Mày bị ông này mắng à?

Quan Bằng Phi gật đầu thật mạnh:

- Là ổng đó!

- Mặt xấu thật, không biết trình độ thế nào.

- Đúng đấy, không được ổn lắm đâu, có được hay không thế?

Đối mặt với nhiều người nhìn chăm chú như vậy, Trương Tiểu Kiếm lại biểu hiện cực kỳ bình tĩnh:

- Đánh nhau à? Nhìn bộ dáng của các cậu, không đủ sức đánh còn không chuẩn bị vũ khí đã đi rồi? Thế sao được. Có câu nói là “Thợ muốn giỏi thì phải có công cụ đầy đủ”, lần sau phải nhớ rõ dẫn theo chút đạo cụ.

- Yoo, xem ra thầy cũng là người trong giới? – Nam sinh cầm đầu vóc dáng cao hiển nhiên là trùm trong nhóm, vừa nghe Trương Tiểu Kiếm nói thế, không khỏi nổi lên hưng trí, vươn tay ngoắc ngón tay: - Em tên là Đường Văn Dương, bọn họ đều gọi em là Đại Đường. Không bằng hai ta thử mấy chiêu tí?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.