Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 190: Chương 190: Chém bung nóc!




Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

- Anh cảnh sát. – Đỗ Vân Vân vừa đi vừa nói nhỏ: - Anh xem bọn em đây là nơi buôn bán chính quy…

- Tôi biết là buôn bán chính quy. – Cảnh sát vừa đi vừa nhìn mỗi căn phòng, kiểm tra mấy lần rồi đáp: - Làm ăn thì đúng là chính quy, nhưng người ở đây có chính quy hay không, phải kiểm tra thì mới biết được.

- Anh cảnh sát anh xem…. – Con ngươi Đỗ Vân Vân lăn lông lốc, lại nói nhỏ: - Không bằng anh add wechat với em? Anh xem, anh với các đồng chí làm việc cũng không dễ dàng gì, em cũng nên bày tỏ một tí…

- Thôi cái trò đó đi. – Cảnh sát trực tiếp ngắt lời cô: - Tôi tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm về mặt nguyên tắc như thế đâu nhé!

Hắn vừa nói xong, phút chốc đã đi tới phòng của Trương Tiểu Kiếm!

Đỗ Vân Vân quả thực vội muốn chết, ra sức giải thích:

- Anh cảnh sát, ông chủ của bọn em…

- Đừng có nói ông chủ của các cô quen biết ai. – Cảnh sát vung tay lên: - Chúng tôi không thuộc khu vực này đâu. Có gì thì cứ kiểm tra xong rồi nói!

Xong xong… Đỗ Vân Vân buồn bực muốn chết! Thằng cha cảnh sát này không ăn mềm cứng gì cả…

Thôi, kiểm tra thì kiểm tra đi…

Thấy sắp tới căn phòng lớn nhất rồi, chợt có một người bước ra từ bên trong…

Đỗ Vân Vân vừa thấy người này, lập tức biết sắp xong mẹ rồi! Biết ngay mà! Tối nay thằng cha này tới đây nhất định là có vấn đề!



Trong phòng của Trương Tiểu Kiếm.

Tin tức cảnh sát kiểm tra đột xuất lan truyền giữa các cô nương trong nháy mắt ----

- Trời ơi! Cảnh sát tới kiểm tra đột xuất! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?!

- Xong xong! Lần này thì xong đời thật rồi!

- Không… Không đến mức xui xẻo như vậy chứ?! Ôi trời đất ơi lần này thì chết chắc rồi!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Đậu xanh! Thật hay giả?! Cảnh sát tới kiểm tra?!

Trương Tiểu Kiếm lập tức chảy đầy mồ hôi lạnh!

Hắn thì không sao, dù sao cũng chẳng làm gì. Nhưng quan trọng là ở đây còn có một Tiêu Thần Tâm!

Nếu con nhóc này bị bắt, tới lúc đó lại làm cho ba nó biết…

Đây là xong đời mẹ rồi!

Tiêu Thần Tâm cũng hơi hoảng hốt. Cô cũng sợ bị ba biết!

- Kiếm ca, làm sao đây? Em không muốn bị hiểu nhầm thành gái bia ôm đâu!

- Đừng sợ, có thầy ở đây. – Trương Tiểu Kiếm vỗ nhẹ lên tay Trương Tiểu Kiếm, nói to: - Mọi người cứ ở yên đấy, cứ uống rượu đi đừng nói chuyện!

Trong thoáng chốc, cả căn phòng trở nên yên tĩnh.

Mọi người đều nhìn hắn.

Trương Tiểu Kiếm nói:

- Để tôi ra ngoài nhìn xem rồi hẵng nói.

Hắn nói rồi đi ra khỏi phòng, lập tức thấy Đỗ Vân Vân dẫn theo một đám cảnh sát đi qua bên này.

Nhưng mà người cầm đầu nhìn quen mắt ấy…

- Ah? Lý ca! Sao anh lại tới đây? – Trương Tiểu Kiếm trợn mắt há mồm nhìn cảnh sát: - Hôm nay lại có nhiệm vụ à?

- Tiểu Kiếm?! – Lý cảnh sát cũng không phải ai khác, chính là Lý Thành Đức!

Hắn vừa thấy Trương Tiểu Kiếm, cũng không khỏi sững sờ:

- Sao cậu lại ở đây? Sao tôi đi tới chỗ nào cũng có thể gặp được cậu thế nhỉ?! Tôi đang kiểm tra đột xuất mà!

Quả nhiên là kiểm tra đột xuất!

Bên trong này đều chẳng có gì, nhưng quan trọng là Tiêu Thần Tâm ở trong đó! Đậu xanh rau má nếu con nhóc đó bị xem như gái bia ôm thì mình cũng đéo cần sống nữa!

Không được! Vào thời điểm này, nhất định là phải chém gió!

Phải chém bung nóc!

Phải chém cho người chạy đi rồi hẵng nói!

- À… Thế à? – Con ngươi Trương Tiểu Kiếm lăn lông lốc, cười nói: - Em còn tưởng có chuyện gì chứ. Em đang theo lãnh đạo tới đây uống tí rượu ấy mà. Lý cảnh sát có cần vào kiểm tra không?

Trương Tiểu Kiếm vừa dứt lời, ngược lại là Lý Thành Đức trở nên do dự.

Trước không nói đến quan hệ giữa mình và người này, quan trọng nhất hắn chính là cao thủ võ lâm nhé!

Nhân vật cỡ này mà còn đi ăn cơm với lãnh đạo, thế thì đẳng cấp của lãnh đạo nhất định sẽ không thấp!

- Tiểu Kiếm nè. – Lý Thành Đức dừng chân, nói: - Lãnh đạo đó là…

- Ừm… Này á… - Trương Tiểu Kiếm lắc đầu như trống bỏi: - Không thể nói, không thể nói!

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +18 đến từ Lý Thành Đức!”

Nghe vậy, Lý Thành Đức không khỏi suy nghĩ miên man.

Với thân thủ của thằng này, đánh bảy tám thằng côn đồ biết võ cứ như là chơi đùa ấy. Thế thì lãnh đạo của hắn, chưa chắc mình đã trêu vào được!

Nếu như thật sự đụng chạm thì không thể giải quyết dễ dàng được!

- Trong đó thật sự không có vấn đề gì chứ? – Lý Thành Đức hỏi nhỏ: - Chú em, nhớ kỹ đừng dính vào mại dâm đánh bạc thuốc phiện đấy! Hiểu chứ? Không nói đến quan hệ của chúng ta, nhưng đụng vào mấy thứ kia thì chẳng có ích lợi gì đâu.

- Lý ca cứ yên tâm. – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha: - Em là người thế nào anh còn không biết sao?!

- Ha ha… Đương nhiên là biết chứ. – Lý Thành Đức nói nhỏ: - Nhớ rõ gửi lời chào của anh tới các lãnh đạo. Anh không vào đó đâu. Dù sao có Tiểu Kiếm cậu ở đây rồi. Anh tin vào nhân phẩm của cậu.

- Đó là đương nhiên. – Trương Tiểu Kiếm cười hì hì gật đầu: - Thế nhé. Lý ca anh cứ làm việc tiếp đi. Có rảnh em tới tìm anh uống rượu.

- OK. – Lý Thành Đức lập tức xoay người, vung tay lên: - Lui! Nhà tiếp theo!

Một đám người chạy biến trong chớp mắt, cứ như chưa bao giờ từng xuất hiện vậy.

Đỗ Vân Vân: “…”

- Đại ca! Hôm nay thật là biết ơn anh quá sức! – Đỗ Vân Vân cảm động muốn khóc! Đậu xanh rau má may mà hôm nay có thằng này ở đây, nếu không thì… Chuyện có to có nhỏ, hơi sơ sẩy một tí là hoàn toàn xong đời luôn rồi!

- Rồi rồi…. – Trương Tiểu Kiếm cũng sợ tới mức chảy đầy mồ hôi lạnh. May mắn… Nếu làm cho ông bố của Tiêu Thần Tâm biết mình dẫn con gái ổng tới đây gọi PG A thì phỏng chừng hôm sau mình vào bụng cá mập nằm rồi…

Đương nhiên, sóng to gió lớn trong lòng, bên ngoài lại bình tĩnh như lão già. Trương Tiểu Kiếm hắng giọng:

- Đều là chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.

- Không cần phải nói nhiều nữa! – Đỗ Vân Vân dứt khoát lấy di động ra: - Em lập tức gọi điện thoại cho ông chủ đây! Anh ấy tới đây ngay thôi! Đại ca cứ chờ đi! Hôm nay không nói cái khác, nhưng nhất định phải miễn phí, miễn phí hết!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Hey yoo… Ngon thế à!

Năm mươi cô nương chơi với mình cả đêm cuối cùng đều miễn phí?

Bố mày máu mặt gớm đấy!

Trương Tiểu Kiếm lập tức trở về phòng tiếp tục uống rượu chơi trò chơi. Vừa vào cửa, cả bầy cô nương đều ùa lên, cảm kích khóc lóc các thứ ----

- Anh giai ơi cám ơn anh nhiều lắm!

- Đúng đấy! Nếu không thì bọn em xong đời rồi! Hu hu hu…

- Nếu để người khác biết thì xong rồi…

Nhìn các cô nương bao vây ba lớp trong lòng, Trương Tiểu Kiếm hắng giọng:

- Ai nha… Mọi người khách khí quá. Tới tới tới, uống rượu uống rượu…

Cả đám lại tiếp tục uống rượu chơi trò chơi. Chẳng qua bây giờ các cô nương nhìn Trương Tiểu Kiếm không khác nào ân nhân cứu mạng…

Dù sao cũng có Tiêu Thần Tâm ở đây, không thể làm chuyện gì quá mức được, cùng lắm là oẳn tù tì, hay là ném xúc xắc thôi.

Chơi một lúc, cửa phòng bị đẩy ra. Một người đàn ông trung niên ước chừng bốn mươi tuổi kẹp một bình rượu vang dưới nách, vừa mở cửa ra lập tức nói:

- Quý nhân đâu? Quý nhân ở đâu?

Vừa vào cửa đã gọi quý nhân, Trương Tiểu Kiếm cũng méo hiểu.

- Anh là ai?

- Cậu chính là quý nhân đúng không? – Người đàn ông trung niên kia cũng không nói nhiều, ngồi xuống bên cạnh Trương Tiểu Kiếm nói: - Tôi là ông chủ của hộp đêm này, tên là Lưu Tự Cường. Hôm nay may mà có cậu, không thì tôi cũng không biết phải làm sao nữa. Tôi gìn giữ bình 82 Lafite này sáu năm rồi, hôm nay anh em chúng ta phải uống cho đã!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.