- Chém nha chém nha… Phóng túng niềm kiêu ngạo của ta!
Cáo biệt bảo vệ, Trương Tiểu Kiếm vừa đi vừa hát đi ra cổng lớn chung cư.
Cho dù nói thế nào, nay người có hệ thống, trâu bò khí phách không cần giải thích!
Ăn sáng trước đã!
- Chào buổi sáng chú Vương! - Trương Tiểu Kiếm đi đến một quán ăn sáng gần cổng chung cư, cười nói: - Cho cháu cái bánh kếp giòn đi, lại thêm ly sữa đậu nành…
Sau đó hắn kỳ quái hỏi:
- Chú Vương chú làm sao vậy? Sắc mặt của chú không được tốt lắm…
- Ai nha Tiểu Kiếm cháu đến đúng lúc, vội chết chú! - Vừa thấy Trương Tiểu Kiếm đến mua bữa sáng, ông chú Vương không có lấy bánh kếp giòn cho hắn, ngược lại ôm bụng chạy ra ngoài: - Tiểu Kiếm cháu trông quán giúp chú một lát, chú đau bụng đi WC một chuyến cái!
- Vậy à? Được rồi! - Trương Tiểu Kiếm với chú Vương xem như là người quen, lập tức gật đầu, sau đó nhanh chóng chém gió: - Chú Vương chú cứ đi đi, ở đây có cháu trông rồi ngài cứ việc yên tâm, cam đoan tiền vào như nước!
- Vậy là được!
Trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng…
Nín không nổi nữa rồi…
- Ổng đi, nhanh xem xem làm cách nào để hoàn thành nhiệm vụ coi.
Vừa vặn lúc này mọi người đều đã đi làm đi làm, đi học đi học, không có khách hàng, Trương Tiểu Kiếm mượn cơ hội này trực tiếp vào trung tâm thương mại, xem thử nên đổi kỹ năng nào dùng thử.
Lúc này mở ra lựa chọn kỹ năng, sau đó một cái mục lục nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của Trương Tiểu Kiếm.
Nấu nướng!
Oh my god! Mục lục này quả thực là đo ni đóng giày cho ta!
Làm công dân chính gốc của đế quốc tham ăn, có thể không có xe, có thể không có phòng, nhưng không thể không có đồ ăn!
Quyết đoán mở ra!
Bên dưới nằm một loạt mục lục con --
Đồ ăn vặt, món cay Tứ Xuyên, món Quảng Đông, món Sơn Đông, món Chiết Giang… Món ăn Nhật Bản, cơm kiểu Pháp…
Bên dưới mỗi mục lục đều chia làm mấy trăm loại, tất cả cộng lại không có mười ngàn cũng có tám ngàn!
- Đời này bố mày không lo thiếu đồ ăn! - Trương Tiểu Kiếm ngửa mặt lên trời rít gào.
Ừm, buổi sáng còn chưa ăn, thử xem có cái gì thích hợp nghĩ cách làm một chút. Trương Tiểu Kiếm bắt đầu lật xem mục lục, nhanh chóng ở trong khung đồ ăn vặt phát hiện một thứ mà mình cần nhất bây giờ!
Công nghệ làm bánh kếp giòn cấp hoàn mỹ, điểm số khiếp sợ: 300. Thuyết minh: bánh kếp giòn, tên gốc là bánh kẹp hành, bắt nguồn từ khu vực Đài Loan của Thiên quốc. Thông qua bản kỹ năng chế tác bánh kếp giòn, chồng lên ngàn tầng, từng tầng như giấy mỏng, cầm bằng tay, bột mì dính dẻo, mặt ngoài vàng óng giòn tan, bên trong mềm mại trắng nõn, có thể phối hợp với các loại nguyên liệu phụ như trứng gà, xúc xích, bacon, jambon, gà miếng, rau dưa vân vân… cũng có thể phối hợp với các loại nước tương như nước sốt nóng, sa tế ớt, sốt cà chua, nước sườn vân vân… Thơm giòn ngon miệng, già trẻ đều thích.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Cái này đủ đô! Chính là nó!
Cảm thụ uy lực của kỹ năng một chút, thử xem có hiệu quả như thế nào!
“Đinh --! Thành công đổi bản dùng thử ‘Công nghệ bánh kếp giòn cấp hoàn mỹ’, thời gian sử dụng 30 phút.”
Trong chốc lát, Trương Tiểu Kiếm liền cảm giác có một đống tư liệu chen vào trong đầu mình, bộ não đều có chút căng phồng.
Lượng tin tức có vẻ lớn a…
Im lặng cảm thụ tin tức cùng kinh nghiệm tràn vào đầu, ước chừng ba mươi giây sau, Trương Tiểu Kiếm mạnh lắc đầu -- Bánh kếp giòn, anh mày biết làm rồi!
Chính là trâu bò như thế!
Thuần thục lấy một vắt mì, rót dầu, bắt đầu chiên bánh.
Trương Tiểu Kiếm:
- Thủ pháp của tao thật là đỉnh! Vừa thấy liền biết là có kinh nghiệm làm bánh mấy chục năm!
Quét nước sốt, hương vị truyền ra.
Trương Tiểu Kiếm:
- Thơm thế! Còn thơm hơn cả chú Vương chiên bánh nữa!
Bỏ vào trứng tráng bao, bỏ thịt hộp, bỏ rau sống, lại bỏ thêm một sợi bánh cay Vệ Long! (*)
(*) Nguyên văn là “Lạt điều”, hiểu nôm na là snack kiểu Trung Quốc, một loại thức ăn vặt có vị cay rất được ưa chuộng ở Trung Quốc. Còn Vệ Long là tên nhãn hiệu lạt điều nổi tiếng nhất, giống như mì Hảo Hảo, Hảo 100, Milliket của Việt Nam chúng ta.
Liền mạch lưu loát!
Trương Tiểu Kiếm:
- Đậu móa! Thế đéo nào lại có cảm giác nửa đời sau cho dù chỉ là làm bánh kếp giòn cũng sẽ không đói chết là cái quỷ gì?
Ăn thử một ngụm, thơm!
Thơm nưng nức!
Hương vị này, tốt hơn nhiều so với chú Vương làm. Cắn xuống một ngụm, miệng lưỡi tràn đầy hương vị, cảm giác cả người như muốn bay lên cao…
Quả thực trâu bò! Điểm số khiếp sợ! Anh mày muốn điểm số khiếp sợ!
Kỹ năng này quả thực vô địch!
Trương Tiểu Kiếm còn đang say mê đâu, bên kia liền vang lên tiếng người.
- Ông chủ đâu rồi? Đổi người à? - Ngoài quán có một người trẻ tuổi đứng đó: - Biết ông chủ đi đâu không? Tôi muốn mua một phần mì rang lạnh -- Nhưng mà xem ra cậu làm bánh kếp giòn hương vị có vẻ như không tệ…
Có người tới cửa!
- Đừng mua mì rang lạnh! - Lúc này Trương Tiểu Kiếm tươi cười giống như tổng giám đốc tập đoàn đa cấp vậy, trâu bò quả thực muốn chém gió lên tận chân trời: - Mua cái bánh kếp giòn ăn đi. Đảm bảo cậu ăn một cái liền muốn ăn cái thứ hai!
- Thật hay giả thế? - Người trẻ tuổi nhìn bánh kếp giòn trong tay Trương Tiểu Kiếm, mạnh nuốt một ngụm nước miếng: - Có được không?
- Tất nhiên rồi! - Trương Tiểu Kiếm trực tiếp cầm lấy một vắt mì: - Cậu cứ xem là biết!
Rót dầu, bắt đầu chiên bánh.
Người trẻ tuổi:
- Đậu móa! Anh em thủ pháp của cậu thật đỉnh a! Vừa thấy liền biết có kinh nghiệm làm bánh mấy chục năm rồi!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +1 đến từ Trương Văn Huy.”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Woa ha ha ha ha ha ha! Một điểm vào tay!
Quét nước sốt, hương vị truyền ra.
Người trẻ tuổi:
- Thơm thế! Còn thơm cả chú Vương làm bánh!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +1 đến từ Trương Văn Huy.”
Bỏ trứng tráng bao, bỏ thịt hộp, bỏ rau sống, bỏ một cây bánh cay Vệ Long!
Liền mạch lưu loát!
Trương Văn Huy:
- Đậu móa, anh em, tôi cảm thấy nửa đời sau cho dù cậu chỉ cần làm bánh kếp giòn cũng sẽ không chết đói được đâu!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +1 đến từ Trương Văn Huy.”
- Đó là tất nhiên! - Trương Tiểu Kiếm thuận miệng liền chém gió một phát: - Anh em nếu phỏng vấn thất bại về sau liền sống bằng cái này -- Nè, bánh kếp giòn của cậu!
- Tôi thử xem. - Trương Văn Huy nhận lấy bánh kếp giòn, cắn một miếng, thơm! Thơm nưng nức!
- Hương vị này, tốt hơn nhiều so với chú Vương làm. - Toàn thân Trương Văn Huy đều chấn kinh - Cắn một ngụm, hương vị tràn khắp khoang miệng, cảm giác cả người như muốn bay lên…
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +2 đến từ Trương Văn Huy.”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Tốc độ kiếm điểm số thế này thật đỉnh a!
- Sao? Hương vị không tồi chứ? - Trương Tiểu Kiếm cười ha ha chỉ vào mã 2D đặt trên bàn: - Quét cái này, 6 tệ một cái.
- Ừ, ngon lắm! - Trương Văn Huy vừa ăn vừa gật đầu: - Ngày mai cậu còn đến không? Ngày mai tôi còn muốn ăn bánh kếp giòn cậu làm. - Lấy di động ra, mở WeChat, quét mã.
Thu được tiền.
Trương Tiểu Kiếm:
- Ha ha, không thành vấn đề, hoan nghênh lần sau lại đến.
Trương Văn Huy lại cắn một miếng:
- OK!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +0,2 đến từ Trương Văn Huy.”
Chờ Trương Văn Huy rời đi, thanh âm của hệ thống liền truyền đến:
- Nhiệm vụ chính tuyến hoàn thành. Phần thưởng nhiệm vụ: Điểm lực lượng +1. Nhiệm vụ chính tuyến mới: Kiếm được khoản tiền đầu tiên trong đời: 100 tệ. Phần thưởng nhiệm vụ: Tốc độ di chuyển +1.
Lực lượng +1, thuộc tính này liền chân thật -- Trương Tiểu Kiếm nhất thời cảm giác được cơ bắp toàn thân mấp máy một chút, dường như càng có sức lực!
Loại cảm giác có thể cảm nhận được thân thể thay đổi rõ ràng này, thật là thích!
- Trâu bò… - Nhìn hai tay của mình, Trương Tiểu Kiếm lẩm bẩm: - Tăng cường loại này thật là quá thực dụng!
Không nói nữa, nhanh chóng làm nhiệm vụ thôi!
- Hey yo, thoải mái! - Đúng lúc này, chú Vương cười hớn hở trở về, vừa đi vừa nói: - Thật là thoải mái. Tiểu Kiếm a, vừa rồi không có chuyện gì đi? Chú thấy vừa thu được một phần tiền bánh kếp giòn…
- Cháu trông quán thì có thể xảy ra chuyện gì được! - Trương Tiểu Kiếm quyết đoán trả quán lại cho chú Vương, lại chuyển một bao lì xì 6 tệ sang: - Chẳng qua vừa rồi cháu bán một cái bánh kếp giòn.
Ông Vương lấy di động ra nhận tiền trước, sau đó mới suy nghĩ lại…
- Chờ chút, mày nói cái gì?! - Ông Vương trợn mắt há mồm nhìn Trương Tiểu Kiếm: - Mày bán một cái bánh kếp giòn? Mày tự làm?
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +1 đến từ Vương Minh…”
Trương Tiểu Kiếm:
- Đúng thế. Cái tên tham ăn kia nói hương vị cũng không tệ lắm…
+2…
Nhất thời, ông Vương thay đổi ánh mắt nhìn Trương Tiểu Kiếm:
- Mày học làm bánh kếp giòn từ khi nào?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Hiểu lầm rồi!
- Không… Không có! - Trương Tiểu Kiếm nhanh chóng giải thích, kết quả lời vừa nói ra liền biến chất: - Không phải là do chú không ở sao, cháu cũng không thể đuổi khách hàng đi nha, cho nên cứ tùy tiện làm một cái, ăn rất ngon, khách hàng nói lần sau còn đến nữa!
- Cái thằng oắt con nhà ngươi! - Ông Vương vừa nghe vậy nhất thời xanh cả mặt: - Thằng nhóc mày là muốn cướp khách của tao hả?! Học trộm tay nghề đúng không?! Xem tao không đánh chết mày!
Đây là muốn xảy ra án mạng a a a a!
- Không nói nữa, chú Vương cháu đi đây! - Trương Tiểu Kiếm quay đầu liền chạy: - Hôm nay còn phải phỏng vấn nữa…
- Cái thằng oắt con! - Ông Vương cầm xẻng khua khua: - Đi đi, cố gắng lên, tranh thủ phỏng vấn thành công! - Sau đó bổ sung một câu ở trong lòng: “Phỏng vấn phải thành công đi, vậy thì không thể cướp khách với tao được!”
- Phù, thật nguy hiểm! - Trương Tiểu Kiếm hung hăng lau mồ hôi lạnh trên trán một phát: - Thật đáng sợ…
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +0,2 đến từ Trương Văn Huy…”
Trương Tiểu Kiếm: “…”