Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 104: Chương 104: Chịu chết mà cũng chịu một cách mới mẻ độc đáo như thế




Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

- Kiếm ca, Kiếm ca cậu nghe tôi nói nè. – Trần Lực vừa nghĩ đến đây không khỏi sốt ruột: - Đối phương chính là Hắc Y bang đấy! Còn chúng ta thì… Thật sự là không đủ người mà! Người của tôi bên kia cùng lắm thì chỉ cổ vũ được thôi, không dựa dẫm vào được đâu! Bên này các cậu mới có chín người, nếu như lại thất bại thì coi như xong đời luôn!

- Ai bảo chỉ có chín người? – Trương Tiểu Kiếm nghiêm túc nhìn Trần Lực: - Không phải còn có hai con chó sao?

Trần Lực: “…”

Tổ sư nó bây giờ là lúc để nói đùa sao?! Mày còn tính cả hai con chó vào luôn à?!

- Kiếm ca, Kiếm ca tôi nói nghiêm túc đấy! – Trần Lực điên tiết: - Ít nhất cậu cũng phải cầm vũ khí cái gì đó chứ! Tôi không có chuẩn bị mấy thứ đó đâu. Ví dụ như là gậy bóng chày ống sắt hay là lưỡi dao vân vân các thứ dù sao cậu cũng phải mang theo một cái chứ! Cho dù là mua ngay bây giờ cũng được! Tôi bỏ tiền, tôi bỏ tiền được không?!

- Nhìn xem anh sợ kìa. – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha vỗ vai Trần Lực: - Yên tâm đi, chẳng qua là một đám rác rưởi mà thôi, Hắc Y bang là cái thá gì, tôi còn chưa để vào mắt đâu.

Anh mày chính là người đàn ông có hệ thống, còn sợ mấy thằng rác rưởi sao?

- Tôi… - Trần Lực triệt để ức chế. Được rồi, có thể thấy được, thằng này thích chém gió. Thích chém thì chém đi, đến lúc đó sẽ được dạy làm người. Dù sao không đòi được tiền thì không cần trả tiền cho nó!

Bên này hắn còn đang buồn bực, bên kia di động của Trương Tiểu Kiếm vang lên ---

- Sao? – Trương Tiểu Kiếm hỏi.

- Kiếm ca. – Thanh âm của Ngụy Đồng truyền ra từ ống nói: - Các huynh đệ đều không có mang vũ khí, bên Kiếm ca có không? Bọn họ có mang vũ khí đến đây không thế? Nếu không thì chúng ta đánh tay không rất thiệt thòi!

- Bối rối cái gì, thế thì sao mà đi theo tao được? – Trương Tiểu Kiếm hừ hừ: - Một bọn cặn bã Hắc Y bang mà cũng phải đối phó bằng vũ khí sao? Chỉ bằng mấy người chúng ta là đủ rồi.

Anh mày chỉ dựa vào miệng là đủ để nổ chết mẹ bọn nó luôn đấy mày tin không?

- Hả?! – Ngụy Đồng cũng kinh ngạc: - Không phải chứ Kiếm ca, chỉ bằng mấy người chúng ta á? Vậy…

- Nói nhảm ít thôi. – Trương Tiểu Kiếm tức giận nói: - Sau này đi theo anh thì phải học nhiều lên chút, đừng có vì một chút việc mà đã thiếu kiên nhẫn rồi, làm anh mất mặt.

Ngụy Đồng ấp úng:

- Dạ, dạ Kiếm ca…

Cúp điện thoại, Trương Tiểu Kiếm nhìn ra ngoài cửa sổ --- Lại nói, đây đúng là lần đầu anh mày vào giang hồ ấy, ai nha cảm giác cũng khá là Yomost ấy chứ…

Ô tô đi vào khu vực 4, sau đó tiếp tục lái đi ra ngoài, không bao lâu sau đã đi vào khu vực 5.

Trương Tiểu Kiếm vừa ngắm cảnh ngoài cửa sổ vừa huýt sáo:

- A~ Khu năm, mày nhiều hơn khu 4 một số~~~

Trần Lực: “…”

Đến lúc này mà còn có tâm tình ca hát!

Rốt cục thì thằng này vô tư đến mức nào thế hả trời ơi! Nhìn kiểu gì cũng giống như là đi chịu chết vậy thôi!

Xe chạy rất nhanh, nửa giờ sau đã đi ra khu vực 5, sau đó chạy vào trong sân của một nhà máy.

Đây là một nhà máy thoạt nhìn rất cũ nát, chiếm diện tích mấy trăm mét vuông, không lớn lắm, trên cửa lớn viết “Xây dựng Tấn Thăng”, có vẻ như không giống như là một công ty chính quy, mà càng giống với công ty ảo.

Có sáu người đứng trước cổng, thấy đoàn xe đến, đồng loạt chạy tới.

- Là nó à? – Trương Tiểu Kiếm dắt Cương Đạn Nhi và Bạch Manh Manh xuống xe, nhìn xung quanh: - Rách nát thế, công ty này nhìn tệ thật ấy.

- Là nó. – Trần Lực gật đầu, sau đó gọi sáu người đến gần, hỏi một người trong đó: - Ngô Hải, tình huống thế nào rồi?

Ngô Hải ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, thoạt nhìn như thằng côn đồ, hiếu kỳ liếc nhìn đoàn người Trương Tiểu Kiếm rồi nói:

- Lực ca, bọn em đã thăm dò chi tiết rồi. Bên trong tổng cộng có mười hai thằng của Hắc Y bang, đều mặc jacket rock có đinh sắt ấy, rất dễ nhận ra. Đều có vũ khí trong tay, ống sắt với dao chặt dưa, xem ra là đang chờ chúng ta đến đây. Chúng ta phải làm sao bây giờ?

Trần Lực nói:

- Còn làm gì nữa? Giết nó! Không thấy tao dẫn người đến à?

- Bằng bọn này á? – Ngô Hải lại liếc nhìn Trương Tiểu Kiếm, buồn bực: - Còn dắt chó tới? Đây là đi du lịch hay đi đánh nhau? Còn không mang cả vũ khí! Lực ca, em không tham dự vụ này đâu. Nếu có mấy chục người tới thì còn được, chỉ bằng mấy người thế này thì chỉ còn nước đi chịu chết thôi. Em còn muốn sống lâu mấy năm. Các anh tự đi vào đi.

Hắn nói xong rồi gọi mấy người anh em:

- Các anh em, không có cách nào làm vụ này được nữa rồi, chúng ta trở về thôi. Không thể nào đi chịu chết được.

- Ah! Lão Ngô, các cậu không thể đi!

Thấy sáu người Ngô Hải lại muốn chạy, Trần Lực lập tức sốt ruột:

- Anh trả thêm tiền, trả thêm tiền có được không?!

- Đây không phải là vấn đề tiền bạc. – Ngô Hải tức giận muốn nhảy lên: - Không phải em nói chứ, Lực ca anh nhìn mấy người của anh đi. Trừ cái thằng cao to thoạt nhìn còn rất mạnh kia, những thằng khác hoàn toàn là đi chịu chết thôi! Chỉ bằng mấy người này mà muốn sống mái với bọn Hắc Y bang sao? Mồm móm hết chứ đéo đùa!

Nghe hắn nói chướng tai, Ngụy Đồng lập tức không chịu nổi!

Nói chuyện kiểu gì thế hả? Cái gì gọi là mồm móm hết hả hả?

Bọn tao đi theo Kiếm ca, còn sợ mấy thằng côn đồ Hắc Y bang sao? Đùa bố à?

- Cái thằng này mày có biết ăn nói không hả? – Ngụy Đồng giận dữ, giới thiệu cho hắn: - Đây là Kiếm ca của bọn tao! Võ thuật lợi hại vô đối nhé! Tao nói cho mày biết, đừng nói là mấy thằng Hắc Y bang kia, cho dù nhiều gấp đôi Kiếm ca của tao cũng đéo sợ nhé!

- Chỉ bằng thằng đó?! – Ngô Hải vừa thấy Trương Tiểu Kiếm lại càng không tin: - Nếu hắn cầm súng tự động thì tao còn hiểu được, nhưng mà ĐM lại dắt hai con chó! Đến lúc đó bảo Husky cắn người hay là gọi Samoyed cắn người hả?

Hắn nói đến đây, samoyed Bạch Manh Manh lại nghiêng đầu nhìn hắn, còn hé miệng mỉm cười một chút.

Ngô Hải: “…”

Trần Lực: “…”

Quần chúng khác đứng xem: “…”

- A a a a a! – Ngô Hải quả thực là điên tiết, kêu to: - Lực ca em không làm vụ này đâu! Anh đi tìm thằng khác đi!

- Đừng, đừng đi! – Trần Lực giữ chặt hắn: - Các cậu đứng đằng sau, các cậu đứng đằng sau nhìn là được chứ gì?! Nếu đã đến đây rồi thì không thể chạy trốn được! Dù sao thì mục đích của Hắc Y bang cũng chỉ là dựng lên uy thế thôi, không đến mức chém giết các cậu đâu.

- Vậy thì nói trước nhé. – Ngô Hải hừ hừ: - Đến lúc đó nếu thấy không ổn bọn này nhất định chạy trước đấy!

- Lề mề. – Trương Tiểu Kiếm thấy bọn họ đã nói coi như ổn thỏa rồi, mỉm cười, sau đó dắt Cương Đạn Nhi và Samoyed đi dạo vào trong sân nhà máy, vừa đi vừa nói: - Lãng phí thời gian của anh. Chẳng qua là một đám cặn bã Hắc Y bang mà thôi, nhìn chúng mày sợ kìa. Bọn tiểu nhân, đi theo anh, hôm nay Kiếm ca của chúng mày sẽ cho chúng mày biết cái gì gọi là người trong giang hồ.

Mấy người Ngụy Đồng vừa nghe vậy, trong mắt lập tức tràn đầy ánh sao!

Kiếm ca thế này ĐM đẹp chai quá sức!

Quả thực không ai bằng!

Nhìn thấy chưa nhìn thấy chưa? Đối mặt với mười hai thành viên dữ tợn hung ác của Hắc Y bang, vậy mà Kiếm ca vẫn giống như là đang tản bộ vậy!

“Điểm số khiếp sợ +6, +7, +6, +8…”

- Kiếm ca, chờ bọn em!

- Chạy theo nhanh lên!

- Các anh em, cơ hội ăn sung mặc sướng với Kiếm ca đã đến rồi!

- Sau hôm nay, chúng ta chính là thành viên đáng tin cậy của tổ chức!

Ngô Hải trợn mắt há mồm nhìn đám người hét to đuổi theo bước chân Trương Tiểu Kiếm, lẩm bẩm:

- Mẹ kiếp đây là CLGT? Lần đầu tiên tao thấy chịu chết mà còn chịu một cách mới mẻ độc đáo như thế…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.