Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 179: Chương 179: “Em có thể không có xe, em có thể không có nhà… Nhưng mà em dâm nha!”




Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Nếu Trương Tiểu Kiếm nói câu khác, thế thì có lẽ Kim Jae Hyun sẽ không quan tâm, chạy nhanh là xong chuyện thôi.

Nhưng bây giờ người ta lại muốn đá quán của mình, vậy thì không thể xem như là không nghe thấy được!

Dẫu sao thì hòa thượng chạy được chứ chùa có chạy được đâu…

- Đúng. – Trương Tiểu Kiếm nhìn hắn một cách cực kỳ nghiêm túc: - Anh nói xem, các anh đến chỗ chúng tôi đá quá, Thiên triều chúng tôi vốn là đất nước tôn trọng lễ nghi, chú trọng đạo lí có qua có lại, đúng không? Nếu các anh đã đến đây rồi thì chúng tôi đương nhiên phải thăm hỏi đáp lễ rồi, nếu không thì chẳng phải là không có lễ nghĩa gì hết sao? Cho nên là nhất định phải đá quán rùi…

Trương Tiểu Kiếm nói xong câu này, đám người Tôn Thiên Thành đứng sau suýt nữa cười bể cmn bụng!

Thích nhất cái kiểu nghiêm trang nói hưu nói vượn của mày đấy! Quá hết cmn giận luôn!

Quan trọng là người ta nói chuyện có lí nhá!

Sao? Chỉ cho mày tới nhà tao phá đám không cho tao tới nhà mày quậy hả?

Chơi bóng đá còn biết có qua có lại nhá!

- Thật sự xin lỗi, chỉ sợ là không được đâu. – Kim Jae Hyun quyết đoán lắc đầu. ĐKM nếu để cho hắn đi thì mới là đầu óc có bệnh: - Thời gian gần đây công việc của tôi rất bận rộn, còn phải tham gia mấy trận đấu, chỉ sợ là không có thời gian.

Nếu là người bình thường nghe vậy, đại khái cũng nên biết đường rút lui. Nhưng tiếc rằng Trương Tiểu Kiếm không phải là người bình thường…

- Ồ, không sao không sao. – Trương Tiểu Kiếm cười tủm tỉm bấm đốt ngón tay tính toán: - Đá quán cũng phải chú ý thiên thời địa lợi nhân hòa. Tôi vừa bấm đốt ngón tay tính toán, hôm nay chính là ngày lành. Đúng lúc các anh cũng không thiếu xe mà, chúng ta cùng nhau đi thôi!

Hắn nói rồi gọi cả đám người đi theo sau:

- Chúng ta cùng đi đi, tiết kiệm thời gian. Dẫu sao thì bình thường ông anh Kim Jae Hyun này khá là bận rộn đấy…

Thế mà còn phải do dự nữa sao?

Chuyện ngon thế không đi đều là thằng ngu!

Cả đám lớn tiếng đồng ý:

- Đúng đúng đúng! Bình thường mọi người đều rất bận, vừa vặn nay là cuối tuần. Hôm nay đi!

- Tao đi lấy xe!

- Tao cũng đi, chờ tao!

Ác nhất là Tôn Nhu. Nếu không thì sao lại có câu nói nếu phụ nữ ác độc thì cả thế giới đều phải sợ hãi chứ. Cô nàng nói:

- Để tôi đi lấy thiệp mời. Còn về chuyện viết kiểu gì thì chúng ta có thể nghiên cứu từ từ trên đường đi…

Kim Jae Hyun: “…”

Tổ sư nó chứ thế này thì còn chơi kiểu gì? Cái bọn này muốn tới cửa đá quán mẹ rồi nè!

Nhưng thằng này cũng xác thực là con người dứt khoát, lấy di động ra gọi điện thoại:

- Kim Jae Woo, đóng cửa đạo quán ngay lập tức! Hôm nay chúng ta không làm việc!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Tôn Nhu: “…”

Quần chúng có mặt ở đây không rõ chân tướng: “…”

Đậu má cái thằng này nhanh tay thật đấy! Tổ sư nó đóng mẹ nó cửa đạo quán luôn không làm việc hôm nay! Thế thì mình còn đá quán kiểu gì được nữA?

- Hôm nay không làm việc à? – Trương Tiểu Kiếm sờ cằm: - Tiếc quớ đớ…

Rồi hắn nhìn Kim Jae Hyun với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc:

- Vậy xin hỏi Kim tiên sinh, khi nào… khi nào thì đạo quán của ngài mới mở cửa?

Kim Jae Hyun: “…”

Đậu má còn mở mở cái con kẹt ấy! Chẳng lẽ còn chờ mày tới đá quán sao?!

- Tôi không mở! – Kim Jae Hyun mở cửa xe chui vào chạy luôn: - Không có thời hạn!

Trương Tiểu Kiếm còn không quên hét theo:

- Ê, sao anh lại đi mất rồi thế? Anh đừng vội mà! Nếu thật không được nữa thì tôi chấp anh hai tay! Lại cộng thêm hai chân!

Tiêu Thần Tâm kéo tay áo Trương Tiểu Kiếm:

- Kiếm ca, người ta đã đi rồi…

- Cái đệt! – Trương Tiểu Kiếm tức đến mức nhảy cẫng lên: - Nói đi là đi. Lũ gậy gỗ này đéo biết tôn trọng người khác là gì cả!

- Trương đại ca. – Lúc này, Tôn Nhu chạy tới, hưng phấn tới mức khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng: - Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm. Nếu không nhờ có anh thì em còn không biết phải làm thế nào mới được cơ.

Bây giờ đều đã là người phe mình rồi, Tôn Nhu cũng không che dấu nữa:

- Nói thật, em đúng là không đánh lại được cái tên Kim Jae Hyun kia đâu. Ha ha…

Trương Tiểu Kiếm hoàn toàn không khách khí:

- Ai nha, mọi người đều là người trong giang hồ, chung một môn phái, giúp đỡ nhau là chuyện phải làm.

Nói xong lời này, Trương Tiểu Kiếm chắp tay ôm quyền:

- Nếu đã kết thúc chuyện này rồi, tôi xin được về trước nhé. Non xanh không đổi dời, nước biếc vẫn chảy mãi. Sau này còn có thể gặp lại!

Nói xong, Trương Tiểu Kiếm quay đầu bước đi, chỉ để lại một bóng dáng tiêu sái trong mắt mọi người…

Nếu không ngoài dự đoán, sau này, trên giang hồ chỉ sợ sẽ để lại truyền thuyết về nhân viên vệ sinh mạnh nhất Trương Tiểu Kiếm…

Haizzz, không có cách nào khác, anh chính là người đàn ông kiêu sa như gió vậy đó…

Lên xe của Tiêu Thần Tâm, Tiêu Thần Tâm vừa khởi động ô tô vừa cười nói:

- Kiếm ca, em cảm giác thầy càng ngày càng đẹp trai đó nha! Vừa rồi dùng một chiêu Phong Lôi Thần Chưởng, thật là đẹp trai chết luôn!

- Đương nhiên roài! – Trương Tiểu Kiếm đắc ý nói: - Chỉ bằng Kim Jae Hyun á, một mình anh mày có thể chiến cả trăm thằng!

Tiêu Thần Tâm lái xe ra khỏi hội quán võ đạo Thái Cực Tôn thị. Cô lái một lúc, chợt nói:

- Kiếm ca, hai đứa mình hẹn hò đi!

- Hử? – Trương Tiểu Kiếm suýt nữa bị Tiêu Thần Tâm nghẹn chết: - Mày đứng đắn một chút có được hay không hả?! Tao một không có xe hai không có nhà, mặt cũng không đẹp trai, sao mày lại cứ coi trọng tao là sao vậy? Tao thấy cái thằng Quan Bằng Phi kia tốt lắm…

Trương Tiểu Kiếm vừa nói đến đây, wechat của Tiêu Thần Tâm đã vang lên…

“Két ----!”

Xe dừng lại bên lề đường. May là Trương Tiểu Kiếm thắt dây an toàn, chứ không thì đã bay mẹ ra ngoài rồi!

Wechat của ai mà khiến con nhóc này phản ứng lớn vậy nhỉ?

Sau đó, Trương Tiểu Kiếm đã nghe thấy giọng nói của Quan Bằng Phi truyền ra từ trong wechat ----

Quan Bằng Phi: “Tâm Tâm, tối nay cậu có rảnh không…”

Tiêu Thần Tâm hoàn toàn không nể mặt hắn tí nào: “Không có! Cút! Tối nay tao bận!”

Quan Bằng Phi: “…”

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Haizzz, đứa bé đáng thương, xem ra mày không có hi vọng roài…

- Quan Bằng Phi? Có vẻ như nó rất thích em đấy nhỉ. – Trương Tiểu Kiếm trêu chọc: - Em không suy xét một chút à?

- Chỉ bằng hắn á? – Tiêu Thần Tâm vừa khởi động ô tô vừa bĩu môi: - Em mới không thích thằng oắt con như thế đâu! Em chỉ thích loại đàn ông trưởng thành chín chắn có bản lãnh, bình thường lầy lội ngẫu nhiên lại kiêu sa như gió. Nếu mặt xấu tí thì càng tốt nhá!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Mày cứ nói thẳng là tao đi cho xong!

- Em nói thế có vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo quá đấy. – Đám gấu con này, chẳng có đứa nào là dễ đối phó hết á, cho nên nhất định phải cẩn thận hết mức có thể! Trương Tiểu Kiếm hừ hừ: - Em tìm ai chẳng được, sao lại nhất định phải tìm người vừa không có nhà vừa không có xe như thầy…

- Ánh mắt của bổn cô nương tuyệt đối sẽ không sai đâu! – Tiêu Thần Tâm cười hì hì, chợt hét to: - Thầy có thể không có nhà, thầy có thể không có xe, nhưng thầy phải có trái tim biết yêu em! Em có thể không có xe, em có thể không có nhà… Nhưng mà em dâm nha!

- Khụ khụ khụ khụ…. – Trương Tiểu Kiếm suýt nữa thì bị sặc nước miếng chết! Liều mạng ho khan một lúc, thế mới kinh hô: - Em Tiêu! Em quá phận lắm rồi đấy! Suýt nữa thì thầy sặc chết rồi kìa!

- Hi hi…. – Tiêu Thần Tâm đắc ý nói: - Thầy cảm thấy em có được không hả thầy?!

- Nói nhảm ít thôi! Không được! – Trương Tiểu Kiếm hừ hừ: - Chúng ta nói chuyện đứng đắn một tí đi.

Nghe vậy, Tiêu Thần Tâm không khỏi hiếu kỳ:

- Chẳng lẽ em nói chuyện không đứng đắn á? Còn có chuyện gì đứng đắn nữa?

- Ví dụ như, chuyện bài vở của em. – Trương Tiểu Kiếm nghiêm trang: - Vậy mà còn dám yêu đương! Còn muốn dụ dỗ thầy giáo! Nhất định là không chịu làm bài tập về nhà!

- Xí, không có đâu! – Tiêu Thần Tâm bĩu môi: - Ở trường học chúng ta, ai dám cho bài tập về nhà quá nhiều chứ? Ai chẳng biết bình thường bọn em học mấy thứ nghiệp dư ngoại khóa nhiều đến mức làm xong không? Còn dám cho nhiều bài tập về nhà? Chán sống cả đám chắc?

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Nhìn xem đi! Đây mới là bộ mặt thật của con nhóc này đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.