Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 211: Chương 211: Kiếm ca, chém gió có hiểu không? Chém gió ấy!




Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Trương Tiểu Kiếm quả thực là buồn cmn bực nhá!

Lần đầu tiên phát hiện chém gió cũng là việc cực nhọc đấy!

Không dễ ăn rồi… Vì không uống ba ly, Trương Tiểu Kiếm quyết định ---- Chém ra tận biển!

- Lại đến tôi rồi… - Lúc này Trương Tiểu Kiếm đã bất chấp tất cả, cho dù bị vạch trần, cùng lắm thì uống ba ly thôi: - Bình thường anh rảnh rỗi không có việc gì thì luyện Thái Cực, ngẫu nhiên cũng có tham gia một vài trận đấu linh tinh, bây giờ có thể xem như là người đứng đầu giới Thái Cực trong nước. Thật ra thì không chỉ Thái Cực, phải nói là người đứng đầu võ thuật quốc gia! Người trâu bò nhất trong giới võ thuật quốc gia chính là tôi đấy!

Woa ha ha ha ha ha ha!

Lần này đã chém gió được chưa? Dù sao thì bất kể nói cái gì, chỉ cần có người hơi không ủng hộ tao một tí là tao sẽ nhận phạt ngay nhá!

Uống rượu ấy, một ly ấy, vẫn là được nhóe!

Nhưng Trương Tiểu Kiếm lập tức hiểu được ngay, hôm nay là tuyệt đối không thể không uống tới chết luôn rồi đây!

Lại là thằng đồng đội lợn Quách Minh Vũ!

- Mọi người đừng vội! – Quách Minh Vũ giơ hai tay lên, nói lớn: - Tôi nhất định có thể vạch trần câu chém gió này của hắn! Bởi vì anh rể của tôi chính là người đánh nhau giỏi nhất cả nước Từ Đại Đông!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Đậu xanh rau má sao mày không lên trời ở luôn đi! Hả?! Sao mày không lên trời luôn đi?!

Anh mày chuẩn bị lâu như vậy, tại seo mày lại cứ phải nhắc tới cái thằng Từ Đại Đông kia?

Lần sau gặp lại bố mày nhất định phải đánh chết hắn!

Quách Minh Vũ lấy di động ra bắt đầu gọi, vừa gọi vừa vui sướng:

- Gì? Anh rể bây giờ đang ở cao ốc Vân Nam luôn hả? Tốt quá anh mau tới chỗ em đi… Đúng đúng đúng, có thằng bảo nó là người đứng đầu võ thuật quốc gia á! Dạ, vâng vâng, ai nha anh rể đến đây mà cũng không chịu nói cho em biết một tiếng. Lâu lắm anh em mình không nhậu… OK! Tới nhanh tới nhanh!

Buông điện thoại, Quách Minh Vũ đắc ý nhìn Trương Tiểu Kiếm:

- Ha ha, Trương lão sư, lần trước anh nói anh là đại ca xã hội đen, tôi không quen thuộc lắm, lần này cam đoan sẽ khiến anh thua tâm phục khẩu phục! Anh rể tôi sẽ đến ngay đây!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Bố bóp chết mày đấy mày tin không hả?!

Đang suy nghĩ, chợt cửa phòng bị đẩy ra, Từ Đại Đông bước vào nghênh ngang, vừa đi vừa nói:

- Ha ha… Tiểu Vũ hôm nay cậu cũng đến đây ăn cơm à? Ai nha tại anh không biết ấy chứ, nếu không thì sao có thể không dẫn theo cậu được?

Từ Đại Đông vừa tiến vào, cả đám lập tức đứng dậy nghênh đón.

Trương Tiểu Kiếm ngồi tại chỗ, vẻ mặt bất đắc dĩ ---- Anh mày nên đứng dậy hay là vẫn ngồi đây….

- Anh rể! – Quách Minh Vũ cười ha ha nghênh đón: - Bọn em đang chơi trò chơi ấy mà. Có người bạn nói hắn là người đứng đầu giới võ thuật quốc gia, em tính nếu là thật thì anh nhất định sẽ biết hắn.

- Đừng nói nữa! – Từ Đại Đông thở dài: - Lần trước anh gặp phải một cao nhân, võ công quả thực là xuất chúng bất phàm, dùng một loại võ công nghe bảo là Phong Lông Thần Chưởng…

Sau đó hắn thấy Trương Tiểu Kiếm…

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +88 đến từ Từ Đại Đông!”

- Trương… Trương đại sư! – Từ Đại Đông suýt nữa sợ đến mức té ngồi dưới đất: - Sao… Sao ngài lại ở đây?!

Quách Minh Vũ: “…”

Quần chúng vây xem không rõ chân tướng: “…”

“Điểm số khiếp sợ….”

Đây là ý gì vậy? Từ Đại Đông được xưng là “chuyên nghiệp đá quán” đấy, vậy mà hắn cũng quen biết Trương Tiểu Kiếm sao?

- Ai nha, xin được trân trọng giới thiệu với mọi người! – Vẻ mặt Từ Đại Đông trịnh trọng hết sức, bắt đầu giới thiệu cho mọi người: - Đây chính là Trương đại sư Trương Tiểu Kiếm, hiện tại chính là người đứng đầu giới võ thuật quốc gia! Ít nhất tôi nhất định không phải là đối thủ của hắn! Trong khoảng thời gian này, tôi có gặp gỡ một vài người bạn trong giang hồ, bây giờ ai cũng biết mấy ngày trước, Thái Cực Tôn thị xuất hiện một nhân viên vệ sinh quét lá bằng Thái Cực! Quả thực chính là nhân vật đẳng cấp như nhà sư quét lá! Khai thông nguyên khí trong thiên địa. Mọi người có biết cái gì là nguyên khí thiên địa không? Nội lực của Trương đại sư phải gọi là xuất thần nhập hóa!

Quách Minh Vũ: “…”

Quần chúng vây xem còn không rõ chân tướng: “…”

Đậu xanh rau má còn chơi cái búa!

Cả đám đều há to miệng. Tên Trương Tiểu Kiếm này che dấu sâu vậy sao?!

- Từ Đại Đông. – Trương Tiểu Kiếm thở dài bất đắc dĩ: - Anh nói anh không dưỡng bệnh ở nhà đi, chạy lung tung làm gì đấy? Anh nhìn anh mà xem, vừa xuất hiện tôi đã phải uống ba ly rượu rồi…

- Hả? Ba ly rượu? Chuyện gì vậy? – Từ Đại Đông nghe vậy không khỏi sửng sốt: - Nói thử xem rốt cục mấy người đang chơi trò gì vậy?

- Chém gió hay thử thách. – Trương Tiểu Kiếm ủ rũ: - Chính là mọi người chém gió một câu, bị phát hiện thì uống một ly, nếu không bị phát hiện thì tất cả mọi người phải uống một ly, nếu câu đó không phải là chém gió thì phải tự uống ba ly…

Từ Đại Đông: “…”

Đậu má! Tao còn định giới thiệu ngon lành để kéo độ hảo cảm cơ! Lần này lại phản tác dụng à?!

- À, hóa ra là thế. – Từ Đại Đông lập tức xấu hổ đỏ mặt, vội nói: - Thật ra thì Trương đại sư không phải… không phải là…

Hắn phát hiện ở trong trường hợp này thì nói cái gì cũng không thích hợp….

Thằng khốn khiếp chơi xỏ anh rể nhà mày! Chờ trở về xem tao xử mày như thế nào!

- Thôi, Trương đại sư, để tôi giúp ngài uống rượu đi… - Từ Đại Đông buồn bực hết sức, nhưng không có cách nào khác, làm hỏng chuyện thì phải chịu trách nhiệm…

Hắn cầm ly rượu lên uống ba ly liên tục. Rồi vẻ mặt sùng bái nhìn Trương Tiểu Kiếm:

- Trương đại sư ngài yên tâm, cam đoan sẽ không khiến ngài khó xử. Lại nói khi nào ngài rảnh? Có thể xem giúp tôi được không? Gần đây tôi vẫn cảm thấy khớp xương không được thoải mái cho lắm…

- Được thôi. – Nể tình hắn thể hiện cũng không tệ, Trương Tiểu Kiếm gật đầu thật nhẹ: - Có rảnh tôi xem giúp anh.

- Thế thì được. – Từ Đại Đông đáp lời, quay đầu đi luôn: - Mọi người cứ uống tiếp đi, tôi đi bận việc cái đã. Bên kia còn có chuyện…

Nhanh phắn thôi! Không phắn đi còn ở đây làm gì?!

Thằng em vợ chơi xỏ anh rể kia! Hãy đợi đấy!

Quách Minh Vũ: “…”

Quần chúng vây xem không rõ chân tướng: “…”

Mọi người nhìn về phía cửa, lại nhìn Trương Tiểu Kiếm…

- Đây là trò chơi chém gió hay thử thách! – Quách Minh Vũ điên hết cả tiết: - Không phải là nói thật hay thử thách! Kiếm ca, chém gió anh có hiểu không? Chém gió ấy! Nhất định phải chém! Không cần nói thật!

Trương Tiểu Kiếm cũng rất bất đắc dĩ:

- Ai bảo anh nhất định phải gọi người tới làm chi? Không thì tôi chỉ cần uống một ly chẳng phải là xong rồi sao?

Quách Minh Vũ: “…”

Cái đệt! Chỉ trách bố mày thúi miệng! Sau này mày nói gì bọn này cũng đều xem như mày đang chém gió, tuyệt đối không tìm người nữa, được rồi chứ?!

Cả đám trở về chỗ ngồi, tiếp tục uống rượu.

Lúc này đến lượt Tiêu Thần Tâm:

- Ừm… Em lại chém một phát nữa đi. Hôm nay ba em mới mua một miếng đất cho em làm đồ cưới á! Ở bên Hương Sơn kia kìa. Em định xây một căn biệt thự cho mình và thầy giáo!

Mua một miếng đất làm đồ cưới?

Còn ở chỗ Hương Sơn?

Còn cần phải nói nữa sao?! Câu chém gió này quá mức rồi!

Sao mày không lên trời luôn đi?

Lần thứ ba cả đám lại đồng lòng đến vậy:

- Tới tới tới, uống rượu đi! Ai nha chúng ta không thể vạch trần được gì cả nhỉ…

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Tiêu Thần Tâm: “…”

Tụi mày không có tiết tháo như vậy thật sự ổn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.