Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 218: Chương 218: “Lão Mã! Ông nhớ mặt tôi nhé!”




Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Tìm người? Sao được!

Hệ thống đã nói rõ là một mình mình phải ôm hết tất cả mọi việc rồi…

- Mấy thứ khác khỏi nói. – Trương Tiểu Kiếm mỉm cười: - Tôi cũng hơi biết một chút về kiến trúc thiết kế nội thất phong thủy biệt thự các thứ, tự xây cũng được. Chẳng qua là chậm chút thôi.

- Hey yoo, ngài biết hết sao? – Mã Vân không khỏi kinh ngạc: - Thế thì lượng tri thức cũng không nhỏ đâu! Ngài xem thử cần tôi giúp đỡ cái gì không?

- Ừm…. – Trương Tiểu Kiếm suy nghĩ cẩn thận rồi nói: - Ngài giúp tôi tìm một đội công trình đi. Tôi không làm nổi việc nặng nhọc đâu.

Mã Vân: “…”

Hình như hắn cần gì phải đích thân làm việc đó…

Mã Vân búng ngón tay:

- Chu Công! Tới đi! Trông cậy cả vào anh!

Chu Công: “…”

Tui chỉ là culi chứ gì…

Đến đây, trên cơ bản mọi chuyện đã được sắp đặt thỏa đáng hết rồi. Tiếp theo cần làm chính là chờ Trương Tiểu Kiếm làm quy hoạch kiến trúc chi tiết cho miếng đất này ---- Tính kiểu gì thì miếng đất này cũng chỉ có một trăm lẻ tám tòa nhà mà thôi, mỗi một tòa biệt thự phải xây ở đâu, đều nhất định phải cần Trương Tiểu Kiếm sắp xếp mới được.

- Chín giờ sáng mai, chúng ta làm lễ cắt băng cho miếng đất đó đi! – Dù sao cũng là Tiêu Hồng Nho mua đất. Hắn nhìn mọi người, cười nói: - Đến khi đó Mã tổng cũng sẽ tới. Chúng ta làm lễ chúc mừng long trọng một chút. Trương lão sư, ngày mai cậu nhất định phải có mặt! Cụ thể mỗi một tòa biệt thự xây ở nơi nào đều cần cậu quyết định. Sau đó tôi gọi Chu Công làm một phần quy hoạch nộp lên phê duyệt.

- Được thôi, không thành vấn đề. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu: - Ngày mai chúng ta cắt băng trước, rồi đến giờ sẽ sắp xếp xử lý công việc cụ thể. Nhất là liên quan tới những vấn đề thiên đạo, vị trí và mệnh danh của một lẻ tám tinh tú linh tinh các thứ… Đều phải chú trọng. Đến lúc đó tôi đúng là không thể không có mặt.

- Ừ. – Mã Vân cũng gật đầu, rồi vuốt cằm: - Cũng không biết Tiểu Mã có chịu đồng ý hay không. Trở về tôi phải nhanh hỏi hắn mới được. Nếu hắn không chịu đồng ý thì phiền to!

Mọi người: “…”

Đến đây, chuyện này đã có thể coi như quyết định xong rồi.

Ba người Mã Vân Tiêu Hồng Nho Chu Công nhanh chóng rời đi. Lúc này, tất cả mọi người đã nhìn Trương Tiểu Kiếm và Tiêu Thần Tâm bằng con mắt khác…

Quách Minh Vũ âm thầm thọc Sở Phi:

- Lão Sở! Chiếc đùi vàng này bự quá! Ông hỏi giúp tôi thử xem có thiếu cọng lông chân nào cần bổ sung không?

Sở Phi:

- Lắm chuyện… Level của bọn mình cùng lắm là bụi dính trên đùi thôi, phủi một phát là bay ấy…

- Nói cũng đúng. – Quách Minh Vũ nhìn xung quanh, rồi dứt khoát giơ ly rượu lên: - Tới tới tới! Mọi người uống rượu thôi! Hôm nay gặp được chuyện quá lớn, khiến mọi người hơi rụng rời tay chân. Tới, chúng ta mời Kiếm ca một ly trước!

- Tới tới tới! Mời Kiếm ca một ly trước!

Cả đám nâng ly lên.

Lại nói hôm nay Trương Tiểu Kiếm trâu bò thì trâu bò, nhưng vẫn uống với mọi người rất vui vẻ, cũng không có gì xấu hổ, cho nên không khí nhiệt liệt rất nhanh.

Nhưng dẫu sao thì đoàn người bố Mã Vân vừa mới rời khỏi, lại chơi chém gió tiếp thì không thích hợp lắm…

- Mọi người khách khí, mọi người khách khí. – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha bưng ly rượu lên: - Mọi người ở đây đều là sinh viên giỏi chân chính, thật ra thì tôi cũng chỉ là may mắn mà thôi, không dám nhận không dám nhận!

Nhìn xem đi! Đây mới là người tài giỏi khiêm tốn nhé!

Trong chớp mắt, mọi người lại càng có hảo cảm với Trương Tiểu Kiếm hơn. Quách Minh Vũ cười nói: - Lúc trước đúng là chúng tôi đã nhìn nhầm rồi, nhưng bây giờ nhất định sẽ nhớ kỹ. Sau này mọi người có việc gì thì phải giúp đỡ lẫn nhau một chút đấy. Cộng động tiến bộ, cộng đồng tiến bộ nhé!

- Đúng đúng đúng, cộng đồng tiến bộ! Cạn!

- Cạn!

Một bữa cơm uống tới mười giờ tối mới tan cuộc.

Trước khi đi, vẻ mặt Tô Mai rất phức tạp nhìn Trương Tiểu Kiếm, ừm, u oán lắm.

Xem ra cô nương này thương tâm lắm…

Sở Phi nhìn Tô Mai cũng u oán lắm. Xem ra anh giai này cũng thương tâm…

Nhưng đó đều là chuyện nhỏ. Tiêu Thần Tâm kéo tay áo Trương Tiểu Kiếm, chào tạm biệt mọi người:

- Tạm biệt các anh các chị! Em về với thầy trước nhé!

Mọi người lần lượt vẫy tay:

- Tạm biệt tạm biệt, sau này gặp lại nhé. Đi đường chậm thôi đấy!

Tiêu Thần Tâm đáp lại ngọt ngào:

- Dzạ vâng!

Rồi cô quay lại ôm chầm lấy tay Trương Tiểu Kiếm, nói dịu dàng:

- Hay là bọn mình tìm cái khách sạn ngủ một đêm đi thầy. Được hông?

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Con nhóc xấu xa này định thừa dịp anh mày chếnh choáng nên muốn ăn bớt đúng không?

Anh sẽ cho mày cơ hội sao?

- Nhóc con! – Trương Tiểu Kiếm nhéo mũi Tiêu Thần Tâm nhẹ nhàng: - Đừng dụ dỗ anh mày. Về nhà nhanh đi. Ngày mai còn phải tham gia lễ khởi công nữa á. Đến lúc đó em làm nhân vật chính phải có mặt đấy!

- Được rồi. – Tiêu Thần Tâm chu môi: - Xí, chẳng chịu cho người ta sờ mó gì cả…

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Oắt con mày đừng tưởng anh không biết mày đang tính toán cái gì trong lòng nhá. Mày đang muốn dụ dỗ cho anh nổi hứng rồi mày chạy trốn chứ gì…

- Đi đi, đưa em về nhà trước. – Trương Tiểu Kiếm nói: - Đã hơn mười giờ rồi, về muộn không an toàn.

- Được rồi được rồi. – Tiêu Thần Tâm gật đầu: - Vậy thì sáng mai em tới đón thầy nhé!

- Ừ!

Đưa Tiêu Thần Tâm đến tận cửa nhà, Trương Tiểu Kiếm thế mới gọi taxi về nhà.



Một chỗ khác, trên wechat.

Mã Vân: “Tiểu Mã, online không? Đang làm gì đới?”

Mã Hóa Đằng: “Ông nghĩ sao mà gửi tin nhắn cho tôi vậy hả? Chẳng lẽ là có trò mèo gì hả?”

Mã Vân: “Không có đâu. Hai chúng ta còn phân biệt ai với ai sao? Nếu không có chuyện tốt thì tôi tìm ông làm gì!”

Mã Hóa Đằng: “Ông thôi đi! Chúng ta quen biết đâu chỉ một năm hai năm, ai chẳng biết ai? Có việc thì nói nhanh, tôi đang bận nè.”

Mã Vân: “Thật ra thì cũng không có việc gì đâu, chẳng qua là coi trọng một miếng đất. Tôi đã mua biệt thự rồi, tính rủ ông cũng mua một tòa.”

Mã Hóa Đằng: “…”

Mã Hóa Đằng: “Ông đùa à? Ông mua nhà mà còn muốn rủ tôi mua chung? Chúng ta thành hàng xóm? Cả ngày đánh nhau chơi à?”

Mã Vân: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với ông đấy! Ai rảnh rỗi đi đánh nhau với ông hả? Miếng đất đó không thể thiếu ông được!”

Mã Hóa Đằng: “Tôi còn chưa bao giờ nghe nói có miếng đất nào không thể thiếu tôi đấy. Có phải là công ty của tôi đâu. Không hứng thú.”

Mã Vân: “Mai là lễ cắt băng của miếng đất đó. Ông cứ nói ông có tới không, có nể mặt tôi không?”

Mã Hóa Đằng: “Tôi không có hứng thú với mặt ông. Tôi chỉ hứng thú với tiền.”

Mã Vân: “…”

Mã Vân: “Nói nhảm ít thôi! Đến lúc đó nếu ông không đến thì tuyệt đối sẽ hối hận cả đời đấy tôi nói cho ông biết! Hơn nữa tôi đã đặt lời nói ở đây rồi nhé, ông muốn căn nhà đó cũng phải muốn, không muốn cũng phải muốn! Nếu ông không đến tôi sẽ mua nó rồi treo tên ông, sau đó tôi làm con bù nhìn đặt trong nhà ông, mỗi ngày đâm nó chơi.”

Mã Hóa Đằng: “…”

Mã Hóa Đằng: “Coi như ông lợi hại! Tôi đi! Tôi đi được rồi chứ?!”

Mã Vân: “Nói sớm có phải tốt hơn không… 8 giờ sáng mai cắt băng nhé. Ông đánh máy bay tới đây đi!”

Mã Hóa Đằng: “Tôi đã không đánh máy bay biết bao nhiêu năm rồi. Tôi ngồi máy bay tới nhé. Được rồi chứ?” (*)

Mã Vân: “…”

Mã Vân: “Chụp màn hình làm kỷ niệm.”

Mã Hóa Đằng: “Lão Mã! Ông nhớ mặt tôi đấy!”

(*) Đánh máy bay: Từ tiếng lóng của internet TQ, ám chỉ việc thẩm du của bọn con trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.