Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 269: Chương 269: Nhân viên đàm phán Trương Tiểu Kiếm




Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Nếu như đối phương tìm một lũ côn đồ tới thì còn dễ xử lí, nhưng vấn đề là mấy người dưới tòa nhà này vừa thấy đã biết rõ chỉ là người thường, trong đó còn có trẻ em phụ nữ người già năm sáu mươi tuổi, còn có tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, cũng có mấy người tàn tật hơn năm mươi tuổi, thậm chí còn có mấy người ôm con đẩy xe nôi…

Cảnh tượng cứ như là dân chạy nạn thời cổ đại í…

Thậm chí Lâm Tử Kiện vừa thấy cảnh tượng này lập tức đần mặt:

- Lão đại, một đám già yếu bệnh tật như vậy… Chúng ta thật sự ra tay sao?

Thật ra thì cũng không trách hắn được.

Nếu là một đám côn đồ cầm gậy gộc dao rựa thì Lâm Tử Kiện tuyệt đối có thể vung một tay tát bay mấy thằng. Nhưng đối mặt với tình huống này hắn thật sự không thể ra tay được… Bên kia vừa thấy đám người Trương Tiểu Kiếm, lập tức gào khóc!

Gào khóc ngay tại chỗ!

Khóc phải nói là cào xé tim gan, thảm thiết thê lương. Trước kia Trương Tiểu Kiếm chỉ nhìn thấy cảnh tượng này trong điện ảnh thôi…

- Trương đại sư, ngài thấy rồi đấy. – Hứa Gia Ấn bất đắc dĩ nói: - Nếu đối phương chơi chay hay chơi mặn với tôi thì tôi còn giải quyết được. Ai biết hắn lại lựa chọn phương pháp ăn vạ kiểu này, tôi thật sự không có cách nào khác…

Hứa Gia Ấn thật sự là rất bất đắc dĩ.

Dù sao thì nói kiểu gì hắn cũng là người giàu đứng top 5 trong nước, trong sáng trong tối đều rất có mặt mũi. Nhưng không chịu được người ta lại chơi kiểu này, hắn có thể làm gì được đây? Hắn cũng bất đắc dĩ lắm… Mày dám động thủ coi, hôm sau sẽ lên báo ngay lập tức!

Trong lúc nói chuyện, đám người lần lượt tách ra một con đường. Một người đàn ông chừng bốn sáu bốn bảy tuổi đi ra, bên cạnh có ba vệ sĩ, vừa thấy Hứa Gia Ấn lập tức xông tới, khóc than ngay và luôn:

- Hứa tổng à, rốt cục ngài cũng tới rồi! Ngài xem thử xem mấy người nhà tôi bị ngài dằn vặt nè! Mấy đứa nhỏ không đi học được, người già không xuống ruộng được! Cháu gái tôi sốt cao tới 38,5 độ mà không thể đi bệnh viện được! Ngài nói ngài giàu nứt đố đổ vách còn ăn chặn mấy đồng tiền của tôi sao?

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Vãi chưởng! Ông tướng này nói chuyện cứng phết!

Mấy đồng tiền là hai trăm triệu hả?

- Vị này chính là Triệu tiên sinh đúng không? – Trương Tiểu Kiếm bước lên một bước, cười nói: - Chào ngài. Tôi là chuyên gia quy hoạch do Hứa tổng mời đến. Hứa tổng đã giao việc này cho tôi rồi, chúng ta qua bên kia ngồi trước đã, nghiên cứu kỹ lưỡng công việc quy hoạch cụ thể, được chứ?

- Mày? – Triệu Đức Bưu liếc xéo Trương Tiểu Kiếm: - Mày làm chủ được không?

- Hắn làm được. – Hứa Gia Ấn gật đầu luôn: - Chuyện này tôi đã ủy thác cho hắn làm rồi. Hắn nói bao nhiêu tiền thì tôi trả bấy nhiêu.

- Có máu mặt đấy. – Triệu Đức Bưu thấy Hứa Gia Ấn đã nói thế, lập tức thay đổi thái độ khác, nói luôn: - Vậy được. Chúng ta sang bên kia nói đi.

Hắn nói rồi dẫn Trương Tiểu Kiếm đến trước một cái bàn đá xập xệ ngồi xuống, nói:

- Xưng hô thế nào đây?

- Tùy ý. Tên tôi là Trương Tiểu Kiếm. – Trương Tiểu Kiếm ngồi xuống, cười ha ha nhìn chung quanh: - Điều kiện của Triệu tiên sinh ấy, có thể nói rõ ràng với tôi được không? Lần này tôi đến đây rất có thành ý, chúng ta có thể nói chuyện vui vẻ một chút.

- Được thôi. – Triệu Đức Bưu há miệng nói: - Có thấy tòa nhà đấy không? Sổ đỏ đều ở trong tay tôi. Tôi cũng không đòi nhiều, ba trăm tám mươi triệu. Các anh giao tiền xong rồi tôi sẽ đi ngay!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Lúc trước không phải còn mới ba trăm sáu chục triệu sao? Sao chớp mắt cái lại đắt hơn hai chục triệu rồi?

- Chờ tôi tính toán một chút. – Trương Tiểu Kiếm đánh giá tòa nhà kia từ trên xuống dưới một chút.

Đó là một tòa kiến trúc thoạt nhìn ít nhất cũng phải hơn ba mươi năm, cổ xưa các kiểu, không ít gia đình đã chuyển nhà ngay từ khi mới quy hoạch, thậm chí cả tường cũng đã đập gần hết rồi. Trên tường còn có chừng mười ba mười bốn nhà chưa đập. Cho dù dựa theo giá một trăm ngàn một mét vuông, một căn hộ một trăm mét vuông, một trăm sáu mươi triệu là cao nhất rồi. Hứa Gia Ấn cho cái giá này coi như là phúc hậu.

Nói thật nếu muốn cho thêm chút thì hai trăm triệu cũng quá đủ rồi.

Nhưng người này há miệng là đòi gần bốn trăm triệu…

Lậu mía ai đồng ý ai là kẻ ngốc!

- Ây dà, Triệu tiên sinh à. – Dù sao thì Trương Tiểu Kiếm cũng là tới đàm phán, tiên lễ hậu binh thì cũng phải chú ý một chút: - Ngài xem tòa nhà này đã biến thành thế này rồi, Hứa tổng đền bù cho ngài cũng không ít, vớt đủ rồi thu tay lại chẳng phải là mọi người đều vui sao? Một trăm sáu, anh cầm tiền rồi muốn làm gì chẳng được?

- Một trăm sáu á? Mày đuổi ăn mày à?! – Triệu Đức Bưu cười lạnh: - Chỉ bằng miếng đất này á, hắn xây một tòa cao ốc, thế thì phải kiếm được bao nhiêu tiền? Lấy một trăm sáu đã muốn đuổi tao đi á? Không sợ nói cho mày biết nhé, ba trăm tám chục triệu, thiếu một cắc mày đừng tưởng bảo tao cút khỏi chỗ này!

Sau đó hắn lại nhìn đám người Lâm Tử Kiện đứng sau lưng Trương Tiểu Kiếm, khinh thường:

- Tụi mày còn dẫn theo mấy thằng tới à? Hù dọa ai cơ? Tiểu Mao Tử! Tới đây, cho bọn nó nhìn xem!

- Vâng, Bưu ca!

Một người trẻ tuổi lao tới từ phía sau, cởi trần, cầm một cây gậy gỗ trên tay, nhìn mọi người chung quanh, khí thế có thể so với đại tướng, nói lớn:

- Nhiều người rất giỏi sao? Hả?!

- Nhìn bố mày đây nè! A a a a a!

Hắn nói rồi cầm gậy đập vào đầu mình!

“Bốp bốp bốp bốp bốp bốp…!!!”

Đám người Lâm Tử Kiện đần thối mặt!

Bọn họ thỉnh thoảng cũng ngẫu nhiên đánh nhau một chút, nhưng mà vkl chứ phát điên lên rồi đánh cả mình luôn thì bọn họ lần đầu tiên thấy!

“Ực ực…” Lâm Tử Kiện nuốt nước miếng một phát:

- Lão… Lão đại… Người này đúng là điên rồi!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Vãi chưởng, thằng này là Cương Đạn Nhi chuyển thế à? Nổi điên lên mà còn đánh cả bản thân luôn…

- Đã thấy chưa? – Triệu Đức Bưu đắc ý nói: - Đây đều là hộ dân trong tòa nhà này, biết chửa? Mày không trả đủ tiền thì bọn này có thể chuyển đi sao? Chú em, khuyên chú mày một câu, chúng mày trở về chuẩn bị đủ tiền đi, biết chưa? Đừng tới nói chuyện với tao nữa! Không thấy tiền mặt thì mày có nói nở hoa cũng không có tác dụng gì đâu!

Đằng xa, mấy người kia tiếp tục nằm lăn ra đất nằm lăn ra đất, đánh con đánh con, trong lúc nhất thời cả cái sân đầy ắp tiếng ồn ào, miếng kêu gào…

- Triệu tiên sinh. – Trương Tiểu Kiếm cười tủm tỉm nhìn lều trại xung quanh: - Tôi vẫn giữ nguyên câu nói đó, một trăm sáu mươi triệu. Tôi cho ngài ba phút để ngài có thể thảo luận với mọi người. Dù sao thì tôi cũng không muốn khiến cho mọi chuyện đều hỏng bét đâu. Rồi, cứ thế đi, tôi đi ra hút điếu thuốc trước. Ba phút sau tôi sẽ bắt đầu làm việc nhé.

Hắn dứt lời, cũng không chờ Triệu Đức Bưu đáp lại, đứng thẳng dậy, búng ngón tay cái chách, nói:

- Đi thôi các anh em. Chúng ta hút điếu thuốc. Ba phút sau chúng ta bắt đầu làm việc.

- Vâng lão đại. – Đám người hoan hô đuổi theo.

- Trương đại sư, ngài nghiêm túc sao? – Hứa Gia Ấn lập tức cảm thấy toàn thân đều không khỏe… Chỉ có ba phút thôi, mày đang đùa đấy à? Ba phút thì đủ làm cái mịa gì…

Triệu Đức Bưu nhìn theo đám người Trương Tiểu Kiếm hút thuốc ở bên kia, lập tức nhổ một bãi nước bọt, nói:

- Còn thảo luận á? Đùa cái loz gì! Cứ chém gió đi! Tao còn phải tăng giá thêm! Bốn trăm triệu! Thiếu một cắc cũng không được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.