Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 161: Chương 161: Quả nhiên là cái thứ hại nước hại dân…




Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Trương Tiểu Kiếm nói câu này vẫn là rất có lí.

Tiêu Thần Tâm làm nũng với mình thì làm nũng thôi, chẳng qua là giỡn tí, không ảnh hưởng cái khác.

Nhưng nếu thật sự đánh nhau, mày nói thử xem, lỡ như con gái nhà người ta bị đánh thì làm thế nào? Quan trọng nhất là có trời mới biết bọn đối diện có thể thẹn quá thành giận cho nên làm xằng làm bậy hay không?

- Ha ha ha ha ha, anh không cần phải lo lắng điều đó! – Tất Phi Dương nghe thế cười to, nói: - Bên tôi không phải là không có học sinh nữ! Lý Thu Yến bước ra khỏi hàng!

- Có đệ tử! – Có một học sinh nữ lập tức bước ra khỏi đám người!

Cô nàng này còn rất là xinh đẹp, cột tóc đuôi ngựa, nhưng ánh mắt cô nàng nhìn Tiêu Thần Tâm lại có vẻ cực kỳ ra oai.

Thế cũng là bình thường. Bình thường lớp 2/1 vẫn luôn đối chọi với lớp 2/9, Lý Thu Yến lại càng ghen tỵ với địa vị của Tiêu Thần Tâm ở trong lòng học sinh cùng trường. Nay rốt cục có được một cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua cho được?

Thế nên cô nàng bước ra, chuẩn bị đánh nhau với Tiêu Thần Tâm.

- Ah yoo, tớ còn tưởng là ai chứ, thì ra là Thu Yến nha. – Tiêu Thần Tâm cười hì hì nhìn cô: - Cậu rất biết nắm bắt lấy cơ hội đấy nhỉ. Thừa dịp này lại nhảy ra. Sao? Định mượn việc công báo thù cho việc tư hả?

- Cô biết rõ là tốt rồi. – Lý Thu Yến nhếch mép, rồi đập hai nắm đấm vào nhau: - Yên tâm đi, lát nữa tao sẽ không hạ thủ lưu tình đâu!

Tiêu Thần Tâm càng cười vui:

- Có câu này của mày, lát nữa tao đánh mày sẽ không cần phải có áp lực tâm lí nữa rồi…

Hai người nói chuyện mấy câu, lúc này Tất Phi Dương nói:

- Thu Yến, lát nữa em cứ tùy ý dùng một chiêu đấm móc, một chiêu đấm thẳng, một chiêu móc chân, một chiêu đá thẳng. Được chứ?

- Dạ được! – Lý Thu Yến gật đầu thật mạnh, rồi nói với Tiêu Thần Tâm: - Nhớ cho kỹ, lát nữa tao sẽ dùng bốn chiêu đó!

Cô nói rồi bắt đầu thực hiện các động tác. Tuy rằng chỉ có bốn chiêu, nhưng mỗi chiêu đều dùng lực rất mạnh, mạnh mẽ đến mức có thể nghe thấy tiếng xé gió. Nhất là chiêu đá thẳng cuối cùng, thậm chí giống như là đao lớn luôn vậy. Các học sinh chung quanh thất thế không khỏi kêu to, các nữ sinh 2/9 đã bắt đầu khuyên nhủ Tiêu Thần Tâm ----

- Tâm Tâm, làm sao bây giờ? Thực lực của bên kia mạnh quá, bên này chỉ có mình cậu là đệ tử của thầy thôi. Không bằng cậu tìm người khác thay thế đi?

- Đúng rồi á. Lần này thì phiền toái lớn rồi. Sao cậu có thể đánh thắng bên kia được đây?

- Tâm Tâm nhanh nghĩ cách đi. Nói đùa thì thôi, nhưng lần này phải ra sân đánh thật luôn đó!

- Lý Thu Yến đây là tuyên bố muốn đánh cậu một trận rồi! Bọn mình không thể cho nó cơ hội này được!

- Đúng đấy đúng đấy! Không chém gió chứ, nếu là tớ đánh cô ta á, cô ta chỉ có thể cầu xin tớ thôi nhé. Nếu tớ có vấn đề gì thì cô ta đền không nổi đâu!

Ngược lại là Tiêu Thần Tâm rất yên tâm với những câu nói của Trương Tiểu Kiếm, cười đáp:

- Yên tâm yên tâm đi! Có Kiếm ca ở đây, mọi người sợ gì chứ?

Quả nhiên, bây giờ Trương Tiểu Kiếm đã bắt đầu nói chuyện:

- Tâm Tâm, vừa rồi em có nhìn thấy không? Tới tới tới, thầy sẽ dạy cho em cách thu phục cô ta.

- Dạ thầy, em tới đây! – Tiêu Thần Tâm đáp lại ngọt ngào, rồi cười tươi roi rói đi qua, hai tay chắp sau lưng, ưỡn ngực, ngẩng đầu nhìn Trương Tiểu Kiếm: - Kiếm ca nói đi nào, em phải làm thế nào đây?

Ở góc độ này, Trương Tiểu Kiếm vừa khéo nhìn thấy hết tất cả…

Bự!

Còn trắng bóc!

Còn mẹ nó có mùi thơm!

Nha đầu này quả nhiên là cái thứ hại nước hại dân….

- Khụ khụ…. – Trương Tiểu Kiếm hắng giọng, rồi bắt đầu nói với cô: - Nếu là so tài ngay tại chỗ, chúng ta cứ nhảy qua phần sơ cấp đi ha.

Thái Cực, là truyền thừa tối cao của văn hóa cổ điển, mà chìa khóa vàng để bước vào cánh cửa này, chính là trạm trang.

Hiển nhiên, trong trường hợp chỉ bảo ngay tại chỗ thế này thì không có thời gian để luyện ngay từ đầu, cho nên Trương Tiểu Kiếm chỉ có thể lựa chọn những yếu điểm căn bản để dạy cho Tiêu Thần Tâm:

- Thái Cực giả, vô cực nhi sinh, động tĩnh chi cơ, âm dương chi mẫu dã… Thái Cực chính là một khối tròn đầy, biểu hiện sự tồn tại của một thể, sau khi bắt đầu có động tác, thì chuyển hóa thành âm dương. Bất kể là mọi thứ trong trời đất, trăng sao mặt trời, đều không thể rời bỏ Thái Cực được. Thân thể của con người là một vũ trụ, trong khoảnh khắc tưởng tượng, có thể diễn biến ra muôn vàn thế giới…

Hắn nói chuyện, Tiêu Thần Tâm nghe kỹ, vừa nghe vừa nói:

- Thầy ơi, đây có phải là tổng quát của “Âm Dương Lưỡng Nghi Sinh Tứ Tượng Bát Quái Thái Cực Giao Hoan Đại Bi Phú Chi Nhập Môn Thiên” không thế?

- Chính là nó! – Trương Tiểu Kiếm lại chém gió một cách nghiêm trang: - Ban đầu thầy phải học rất lâu mới nhớ kỹ bộ lí luận này đó. Hôm nay em có thể học được bao nhiêu, vậy thì phải xem thử khả năng lĩnh ngộ của em cao tới mức nào. Chúng ta tiếp tục!

Trương Tiểu Kiếm hắng giọng, nói tiếp:

- Tâm thần bảo vệ huyệt đạo, ý niệm xuyên khắp cơ thể, dồn khí xuống đan điền, thân trên đứng thẳng, hai đầu gối hơi gập xuống, thả lỏng hai vai một cách thoải mái…

Hắn vừa nói vừa làm mẫu cho Tiêu Thần Tâm.

- Hơi nâng lên gót chân trái, dồn sức ở má bàn chân, mở hai chân xoay eo, dùng ngón cái chân trái chạm đất, sau đó đứng vững từ từ, dồn trọng tâm vào giữa hai chân. Lúc này tuyến giữa đã trùng hợp với tuyến trọng tâm rồi… Trong hoạt động Thái Cực, thân thể con người dường như xuất hiện một trục thẳng đứng chính giữa vô hình, tất cả động tác của con người đều chuyển động quanh trục giữa đó, bao gồm tự quay quanh mình và quay quanh người khác…

Trương Tiểu Kiếm giảng là những thứ đều có trong kỹ năng [ Thái Cực quyền sơ cấp hoàn mỹ ] của hệ thống, nhưng nếu là đồ của hệ thống thì đương nhiên sẽ có điểm độc đáo của nó.

Hắn vừa giảng vừa làm mẫu, Tiêu Thần Tâm nhìn xem không hiểu nhưng vẫn cảm thấy thật giỏi! Chung quy những thứ này không thể nào học xong trong tích tắc được. Nhưng sau nửa tháng được Trương Tiểu Kiếm “vận chuyển” nội lực, trí nhớ của Tiêu Thần Tâm vẫn tốt lắm…

- Em nhớ hết rồi thầy. – Tiêu Thần Tâm nói: - Thế thì tiếp theo em phải…

- Tiếp theo thì đơn giản thôi. – Tiêu Thần Tâm nhìn về phía Tất Phi Dương: - Tất lão sư, dù sao thì thời gian tu luyện của đệ tử của tôi còn rất ngắn, lát nữa tôi cần truyền nội lực cho cô bé để phụ trợ một chút, không có vấn đề gì chứ?

Tiêu Thần Tâm: “…”

Vừa nghe vậy, Tiêu Thần Tâm lập tức hiểu, xong!

Trương lão sư thật đúng là xấu xa, vừa rồi còn làm bộ làm dáng lâu như thế, thật ra thì lời này mới là quan trọng nhất cơ…

- Tùy anh thoy. – Tất Phi Dương đâu biết thực lực của Trương Tiểu Kiếm đâu, hắn còn cho rằng Trương Tiểu Kiếm đang đùa giỡn hắn cơ: - Lát nữa anh thích làm gì thì làm đi. Chỉ cần không đích thân ra sân thì muốn làm gì cũng được!

Trương Tiểu Kiếm cười ha ha ở trong lòng ---- Xong hết rồi nhá!

- Tâm Tâm. – Trương Tiểu Kiếm nói nhỏ: - Lát nữa thầy nắm chặt tay em, chuyển nội lực qua. Nửa tháng trôi qua, em đã có chút sức chống cự với nội lực của thầy rồi á. Cho nên lát nữa nhất định phải đứng ổn nhé! Mà đối phương thì không có ưu thế này đâu. Cho nên em hiểu rồi á!

- Dạ hiểu! – Tiêu Thần Tâm gật đầu thật mạnh, trong lòng vui đến nở hoa ---- Chỉ bằng cường độ của nội lực Kiếm ca á, ai đụng vào ai toi mạng nhé!

- Rồi! – Trương Tiểu Kiếm thở một hơi thật dài, rồi thu thế, nói: - Tất lão sư, tôi OK rồi nhé.

Tất Phi Dương cười nói:

- Ồ, thế thì bắt đầu thôi!

Vì thế, hai bên lập tức bắt đầu chuẩn bị.

Bên kia Lý Thu Yến nắm chặt nắm đấm, bên này thì Trương Tiểu Kiếm nắm nhẹ tay Tiêu Thần Tâm ---- Thật ra thì năng lực dẫn diện của ô Hắc Vũ là MAX, nhưng lúc này thằng loz nào dùng ô Hắc Vũ thằng đó đéo có não nhá…

- Tiêu Thần Tâm. – Lý Thu Yến cười lạnh: - Thậm chí còn không cần dùng hai tay, mày giỏi lắm đấy!

Tiêu Thần Tâm cười hì hì:

- Đối phó với mày thì chỉ cần một tay là đủ rồi! Tới đây đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.