Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 203: Chương 203: Thần vật! Đây là thần vật đấy!




Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Nói thật, Trương Tiểu Kiếm cũng rất là hiếu kỳ ---- Một đống sương tím lớn như vậy, cộng thêm linh khí tứ tượng chung quanh, thứ ở dưới đất đó có kém cũng nhất định sẽ không khiến người ta thất vọng!

- Được thôi, không thành vấn đề. – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha: - Dẫu sao thì thứ chôn dưới đất vẫn rất không tệ. Thứ có sương tím như vậy, đào lên đều là vật may mắn đấy!

- Ha ha…. Thế thì cảm ơn lời chúc của ngài. – Tiêu Hồng Nho cười ha ha. Tuy rằng miếng đất này hơi đắt chút, nhưng nếu thật sự có thể đào được thứ tốt, cũng coi như được an ủi đôi chút.

Đoàn người lập tức xuất phát, còn về chuyện thù lao các thứ…

Đùa bố à? Mày còn có mặt mũi đòi thù lao của cha vợ tương lai sao?

Thế thì toẹt đối sẽ bị Tiêu Thần Tâm chém thành tám miếng!

Cho nên lúc này quyết đoán phải đùa giỡn con gái ổng thôi ----

Trương Tiểu Kiếm: “Mua được đất rồi. Sáu trăm triệu. Định cảm ơn thầy thế nào đây?”

Tiêu Thần Tâm: “Thật sao?! Tốt quá moahhh~~ Bây giờ thầy đang ở đâu vậy? Em đi tìm thầy nha!”

Trương Tiểu Kiếm: “Giờ đi xem đất nè. Bên em không bận gì à?”

Tiêu Thần Tâm: “Em bận gì đâu? Dù sao có đi học hay không cũng chẳng quan trọng. Đến lúc đó thầy phụ đạo cho em là được mà.”

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Ở mặt giáo viên chủ nhiệm mà em dám nói muốn trốn học như thế có ổn không vậy….

Đoàn xe chạy rất nhanh, chỉ mới hơn một giờ đã tới chân núi Hương Sơn lần nữa.

Vẫn là miếng đất đó, nhưng nay đã mua được rồi, cảm giác khi nhìn nó đã thay đổi hoàn toàn.

Cũng giống như là nhìn mấy đứa nhỏ ấy. Lúc trước chỉ cảm thấy đứa nhỏ này rất ngoan. Nay lại chợt phát hiện đó lại là con trai ruột của mình, lập tức thay đổi cảm giác luôn, nhìn kiểu gì cũng thấy thuận mắt!

- Thầy! – Chiếc Panamera màu trắng dừng lại, Tiêu Thần Tâm nhảy nhót xuống xe, cười nói: - Mua được đất rồi, bọn mình đi xem thử có thứ gì chôn dưới đất đi! Ví dụ như là cái vạc? Quặng mỏ? Nếu không thì phi thuyền của người ngoài hành tinh cũng được nha!

Tiêu Thần Tâm vừa dứt lời, Trương Tiểu Kiếm lập tức cảm thấy…

May mà anh mày không nói bậy. Đậu má lỡ như chém gió nói bên dưới chôn phi thuyền ngoài hành tinh, sau đó đào ra thật thì cả thế giới này còn không nổ tung cả lên sao?!

Hệ thống:

- Bây giờ cậu chỉ là một thanh đồng cùi bắp thôi, có thể suy nghĩ điều gì hiện thực hơn được không hả?

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Mẹ kiếp! Lại bị châm biếm rồi!

Trương Tiểu Kiếm:

- Hệ thống mặt loz!

Hệ thống: “…”

Hệ thống:

- Hệ thống rất buồn. Hệ thống cần sự im lặng…

Trương Tiểu Kiếm đùa giỡn hệ thống, còn Tiêu tổng thì đã kéo một nhóm công nhân tới, cầm xẻng bắt đầu đào.

Vị trí bọn họ đang đứng là trên sườn dốc sơn thể, dùng máy xúc đương nhiên sẽ nhanh hơn. Nhưng dẫu sao cũng không biết dưới đất có chôn cái gì, nếu làm hư thì mệt chết, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp khai thác bằng sức người nguyên thủy nhất…

Tất cả mọi người có mặt ở đây không khỏi tập trung tinh thần. Tuy rằng không biết chôn thứ gì dưới đất, nhưng nhất định phải là một thứ rất đáng giá.

Tiến độ công trình rất nhanh. Ước chừng một giờ sau, một công nhân xúc xẻng xuống đất, chợt vang lên một tiếng “keng”, đụng phải một thứ, lập tức hét lên:

- Có đồ vật!

Mọi người nghe thế, ào ào xông tới, sau đó bắt đầu cầm xẻng nhỏ chậm rãi cào đất.

Cào được một lúc, rốt cục có thể quan sát được đó là cái gì…

Đó là một tảng đá lớn, không biết chất liệu là gì.

Dựa theo kích thước của nó mà đánh giá, chỉ sợ rằng tảng đá này phải cao tới tận hai ba mét!

- Ôi trời ơi! – Tiêu tổng Tiêu Hồng Nho ngơ ngác nhìn, Trương Tiểu Kiếm thật đúng là thần sâu, không ngờ dưới đất thật sự chôn một thứ tốt như vậy!

- Đào! Tiếp tục đào đi! – Tiêu Hồng Nho nói lớn: - Nhất định phải cẩn thận! Đừng có làm hỏng đó! Nhìn xem thứ đó rốt cục là gì!

- Vâng! Tiêu tổng! – Đám công nhân lập tức vây quanh tảng đá này đào đất. Lúc này, cần cẩu cũng đã chạy tới đây, chỉ chờ đào xong rồi sẽ kéo nó ra, sau đó rửa bằng nước.

Không ngờ càng đào lại càng sâu. Ban đầu chỉ đào xuống hai ba mét thôi, rồi lại thêm ba bốn mét. Chờ đến khi rốt cục nhìn thấy đáy của tảng đá đó, đã đào sâu tới năm mét!

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn. Một tảng đá lớn như vậy…

- Nhanh nhanh nhanh! Kéo nó lên! – Tiêu Hồng Nho hét lớn: - Kéo nó lên! Xe nước! Lái xe nước tới đây! Xối thử xem rốt cục là cái gì!

Có câu nói là “Có tiền mua tiên cũng được”, người có gia cảnh khá giàu có như Tiêu Hồng Nho, đương nhiên là hiệu suất làm việc sẽ rất nhanh.

Chờ đến khi sáu chiếc cần cẩu rốt cục kéo tảng đá có hình như quả trứng khổng lồ này lên, ba chiếc xe nước bắt đầu dùng vòi nước cao áp bắt đầu tẩy rửa.

Đầu tiên là lớp bùn bên ngoài bị trôi đi từ từ, sau đó lộ ra vật bị vôi hóa bên trong, tiếp tục xối. Chờ đến khi rửa hết lớp vôi hóa, tất cả mọi người nhìn tảng đá khổng lồ đó, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh!

Đó là một tảng đá năm màu, xem tính chất khá là giống với đá ngọc. Nếu như nói, chỉ riêng một tảng ngọc lớn như vậy đã có thể xem như vô giá rồi. Nhưng cố tình bên trên tảng ngọc này còn có một khối hoa văn hình dạng như là con rồng!

Thần vật!

Đây là thần vật rồi!

Đại sư Nhược Hiên trợn mắt há mồm, kinh hô:

- Trời! Đây… Đây là cái gì?! Đẹp quá!

Long đại sư cũng không khỏi chảy nước miếng thèm thuồng:

- Bản lãnh của sư thúc quả nhiên là cao như bầu trời vậy! Haizzz… Tuy rằng tôi đã học phong thủy ba mươi năm rồi, nhưng nếu nói về bản lãnh thì không bằng một phần của sư thúc…

Mấy người đại sư phong thủy đều hâm mộ nhìn Long đại sư ---- Có ông sư thúc trâu bò như thế, cho dù chỉ đi theo uống canh thôi cũng đủ để vô tư cả đời luôn rồi á đậu má!

Quả thực là đùi vàng nhá!

Tại sao tao không có ông sư thúc trâu bò đến thế?

Một đám đại sư phong thủy ngóc ngất trong toilet.

- Đây… Rốt cục đây là… - Bây giờ Tiêu Hồng Nho quả thực là bội phục Trương Tiểu Kiếm sát đất, nhìn tảng đá khổng lồ kia, hỏi vội: - Trương lão sư, đây là gì vậy? Phải xử lí như thế nào?

Tuy rằng hắn hiểu rộng biết nhiều, nhưng lúc này thật sự là có chút bó tay ---- Cả đám đại sư phong thủy cũng chẳng biết đây là cái gì, đương nhiên hắn lại càng mù tịt hơn cả!

- Ừm, để tôi coi xem nào. – Trương Tiểu Kiếm đi qua, quan sát kỹ lưỡng từ trên xuống dưới.

Thật ra thì trong lòng hắn cũng khiếp sợ không thua kém bất cứ ai ở đây, nhưng cố tình bề ngoài lại vững vàng như con cờ hó già, gật đầu thật nhẹ, nói hưu nói vượn một cách nghiêm trang:

- Tiêu tổng, chú xem màu sắc của tảng đá này là màu vàng nhạt, bên trên có bốn màu xanh trắng đỏ tím, đối ứng với Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ và Văn Khúc. Nhất là hoa văn rồng cuốn ở chính giữa này, chính là đá Ngũ Thải Bàn Long cực kỳ hiếm thấy trong truyền thuyết, là vật trấn linh hết sức quý giá! Có thứ này trấn ở đây, linh khí trong khu vực này sẽ cực kỳ đầy đủ. Người cư trụ ở trong khu vực này tuyệt đối sẽ không có bệnh tật hay tai họa!

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +28 đến từ Tiêu Hồng Nho!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.