Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 132: Chương 132: Thế còn cần khách khí sao?




Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Sáng sớm hôm sau, tài xế Lưu ca đã đến dưới lầu đón Cương Đạn Nhi. Hai người vừa gặp mặt, Lưu ca liền cười ha ha giơ ngón cái với Trương Tiểu Kiếm:

- Kiếm ca oai phong. Nghe nói ngay hôm đó cậu đã cướp mối làm ăn của Hắc Y bang, còn đánh cho bọn kia mặt mũi bầm dập luôn.

- Thường thôi. – Trương Tiểu Kiếm cười nói: - Thật ra cũng là do lão đại của bọn nó đủ may mắn, không thì cũng đánh hết luôn.

- Lợi hại lợi hại. – Lưu ca cười to, đốt cho mình và Trương Tiểu Kiếm mỗi người một điếu Trung Hoa mềm: - Mấy ngày nay định làm gì không?

- Còn có thể làm gì đây? – Trương Tiểu Kiếm cười tủm tỉm: - Trước đi làm thầy giáo, dạy dỗ bọn học sinh cho thật tốt mới là lẽ phải.

Điểm số khiếp sợ +12!

- Khụ khụ khụ… - Lưu ca suýt nữa bị khói thuốc lá sặc chết: - Cậu vừa vào giang hồ xong đã chạy đi làm lão sư rồi á?!

Nhìn xem tố chất tâm lý của mày kìa. Có nghề nghiệp nào là anh mày không làm được chứ?!

Không phải còn có một cái hệ thống chuyên bán các loại giấy tờ giả ở đây sao…

- Tàm tạm. – Trương Tiểu Kiếm cười nhẹ như mây gió: - Về sau lại đổi khác, làm thầy giáo rất thú dzị.

Lưu ca: “…”

Sao mày không lên trời luôn đi? Mày làm phi công cho tao xem thử!

- Được rồi. – Lưu ca càng nhìn Trương Tiểu Kiếm lại càng không hiểu rõ con người hắn. Cấu tạo não của thằng này thật đúng là kỳ khôi: - Không có việc gì thì anh đi trước ha.

- Vâng, tạm biệt Lưu ca ha. – Trương Tiểu Kiếm vẫy tay: - Lần sau gặp lại nhớ hỏi xem nghề nghiệp của em là gì nhé. Lưu ca có cần thì có thể gọi em bất cứ lúc nào.

Lưu ca: “…”

Thôi, không phải là mình không hiểu, mà là thế giới này thay đổi nhanh quá ----- Đầu năm nay đổi nghề mà nói cứ như uống nước ấy…

Đưa tiễn tài xế Lưu ca, di động Trương Tiểu Kiếm vang lên. Cầm lên xem, thấy là tin nhắn Lý Hồng gửi tới:

-Là… Là Trương lão sư à? Thế này… Có thể mời ngài đến nhà chúng tôi một chuyến được không? Con bé Đình Đình này thật là… Vừa nghe thế, Trương Tiểu Kiếm không khỏi vui vẻ.

Ai nha, hôm qua không phải bà còn đắc ý sao?

Còn nói gì mà “Tôi cảm giác không phải chuyện gì ghê gớm. Lập dị sao, trên thế giới này chỉ cần là thiên tài thì nhất định sẽ có điểm khác so với người thường rồi!”. Thiên tài nhá! Bà thiên tài tiếp cho tôi xem nào?

Bà mẹ nó chứ, may mà anh mày đến đây, không thì con bé Văn Đình sẽ bị hỏng hết biết không hả?

- Vâng, được. – Trương Tiểu Kiếm nói: - Tôi lập tức đi qua ngay.

Trực tiếp gọi taxi, đến khu chung cư Tử Kim Thành nhà Đường Văn Đình, ấn chuông cửa, lên lầu, sau đó vừa vào phòng Trương Tiểu Kiếm lập tức sững sờ…

Phòng khách xa hoa lộng lẫy rồi phòng bếp nhà vệ sinh các thứ lúc trước… Bây giờ quả thực chính là phế tích đầy nhà luôn!

Tất cả đồ đạc quả thực chính là ngã trái ngã phải, không có một thứ nào là trọn vẹn không bị hư tổn cả!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Nếu nói lúc trước Cương Đạn Nhi phá nhà đã đủ trâu bò, nhưng Đường Văn Đình phá còn trâu bò hơn cả Cương Đạn Nhi!

Nếu Cương Đạn Nhi là thành viên đội quy hoạch, vậy thì Đường Văn Đình chính là đội trưởng!

Trương Tiểu Kiếm nhìn phòng khách thậm chí còn không có cả chỗ đặt chân, lại nhìn Lý Hồng mẹ của Đường Văn Đình, cùng với một người đàn ông trung niên đang ngồi trên sofa ra sức hút thuốc, nói:

- Nhà các chị… Có cướp vào nhà à?

Trương Tiểu Kiếm vừa nói xong, thuận tiện liếc nhìn Đường Văn Đình cúi đầu đứng một bên.

Lúc này cô bé mặc đồ ngủ màu trắng sữa, làn da lộ bên ngoài hơi tái nhợt, sắc mặt rất là không tốt. Tuy rằng năm nay cô bé mới 18 tuổi, nhưng thoạt nhìn rất giống cái xác không hồn, không có một chút sức sống nào cả.

Đứa bé đáng thương…

Nhưng đừng sợ! Hôm nay Kiếm ca đến đây là để cứu vớt em!

- Trương lão sư đến rồi. – Người đàn ông trung niên ngồi trên sofa thoạt nhìn rất giống một người già hơn năm mươi tuổi: - Tên tôi là Đường Chính Vĩ, là cha của Đình Đình. Tôi nghĩ, tình huống nhà tôi, anh hẳn là… đều đã biết rồi.

Lúc này Lý Hồng ngồi bên cạnh hắn, đã không nhịn được che miệng khóc nức nở.

- Ừm, có thể thấy được. – Trương Tiểu Kiếm thoải mái đi vào ngồi xuống sofa, trước tiên đốt điếu thuốc, nói: - Tôi cảm thấy bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được rồi chứ?

- Đúng thế. – Đường Chính Vĩ thở ra một hơi thật dài: - Trước kia tôi đi làm, luôn thích khoe khoang với mấy ông giám đốc rằng Đình Đình nhà tôi là học sinh xuất sắc, tương lai sẽ lên Thanh Hoa Bắc Đại, mỗi lần đều thi được hạng nhất trong trường, tương lai chờ đưa con bé ra nước ngoài du học, đến khi trở về sẽ thành nhân tài hàng đầu. Ai biết… Anh nhìn xem đi…

Hắn nói đến đây, cúi mặt xuống vùi vào trong tay:

- Thế này thì còn ra nước ngoài sao được nữa? Rời khỏi cái nhà này, con bé có thể sống sót được hay không mới là vấn đề! Haizzz, đều do tôi, đều do tôi cả…

Đường Văn Đình đứng một bên, cúi đầu, không biết nên đặt ngón tay ở chỗ nào, cứ vân vê góc áo.

- Được rồi. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu rồi nói: - Tôi cảm thấy nên nghe xem cô bé rốt cục gặp phải vấn đề gì. Ừm, có thể nói đơn giản cho tôi biết rốt cục thì vì sao cô bé lại biến thành như vậy không?

Muốn chữa bệnh đương nhiên phải tìm gốc bệnh rồi.

Muốn trở thành giáo viên level vương giả thì nhất định là không thể chỉ nắm chặt thành tích thôi. Dù sao thì Trương Tiểu Kiếm vẫn là một đứa bé có tam quan rất chính xác. Không biết thì thôi, nhưng đã biết thì đương nhiên là phải giúp đỡ đứa nhỏ một tay rồi.

- Thôi… - Đường Chính Vĩ thở một hơi thật dài, nói: - Lúc học cấp 2, Đình Đình vẫn là một đứa bé rất sáng sủa, thành tích học tập cũng tốt, khi đó mỗi lần kiểm tra đều là hạng nhất cả khối. Nhưng có một lần, Đình Đình kiểm tra phát huy không được tốt, chỉ được hạng ba trong khối.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Tổ sư, quả thực chính là học thần mẹ rồi!

Phát huy không tốt mới lấy hạng ba! Trước kia khi còn đi học, anh mày phát huy tốt hơn bình thường mới được hạng mười ba trong lớp thôi!

Nghe tiếp nghe tiếp.

- Tôi cũng không biết khi đó tôi nghĩ thế nào nữa. – Đường Chính Vĩ châm điếu thuốc hít vào một hơi, rồi nói: - Hôm đó là lần tiên tôi đánh con bé. Tôi hỏi con bé vì sao lại sơ sẩy như thế, vì sao lại không thi được hạng nhất.

- Từ sau lần đó… - Trương Tiểu Kiếm nhìn Đường Văn Đình, lại nhìn Đường Chính Vĩ: - Cô bé biến thành thế này?

- Đúng thế. – Đường Chính Vĩ nói: - Từ hôm đó trở đi, con bé đã rất ít khi trao đổi với chúng tôi. Mỗi ngày trở về chỉ biết làm bài, học bài, làm bài, học bài. Mười hai giờ ngủ, sáng sáu giờ thức dậy. Chúng tôi nói chuyện càng ngày càng ít, thành tích của con bé cũng càng ngày càng ổn định, vĩnh viễn là hạng nhất. Khi đó tôi còn đắc chí, nhưng bây giờ xem ra…

Ừm, bây giờ xem ra con gái rượu của nhà anh chỉ biết học tập thôi, trừ học tập còn lại chẳng biết cái gì cả.

- Rồi, tôi biết. – Trương Tiểu Kiếm mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn Đường Chính Vĩ nói: - Cần tôi giúp đỡ?

- Trương lão sư! – Nghe vậy, Đường Chính Vĩ ngẩng đầu lên thật mạnh: - Với điều kiện là anh sẽ không thương tổn tới Đình Đình nhà tôi, chỉ cần anh giúp con bé khôi phục bình thường, anh có thể yêu cầu thứ gì cũng được!

Muốn thứ gì cũng được!

Thế còn cần phải khách khí nữa sao?

- Năm trăm. – Trương Tiểu Kiếm trực tiếp duỗi 5 ngón tay ra: - Cô bé khôi phục bình thường, năm trăm tệ, chắc giá,

Đường Chính Vĩ: “…”

Lý Hồng: “…”

Thật đúng là lần đầu gặp được thầy giáo thẳng thắn như thế. Lúc nói thế cái thằng này còn không thèm đỏ mặt một chút…

Nhưng chỉ cần năm trăm có phải là hơi ít quá không nhỉ?!

- Trương lão sư, thế… - Đường Chính Vĩ nhìn Trương Tiểu Kiếm, cẩn thận hỏi: - Năm trăm… Có phải là ít quá không?

- Không ít. – Trương Tiểu Kiếm cười nói: - Đủ ăn một bữa cơm rồi. Tôi ra giá như vậy chỉ là vì muốn nói, tôi không muốn làm không công mà thôi.

Hắn nói đến đây, rốt cục sắc mặt đứng đắn hơn một ít, híp mắt hút thuốc thật mạnh:

- Chung quy, tôi là giáo viên chủ nhiệm của con bé mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.