Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 95: Chương 95: Xưa đâu bằng nay Trương Tiểu Kiếm




Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Ăn bữa sáng xong, buộc dây xích cho Cương Đạn Nhi, sau đó bắt đầu dắt chó đi dạo trên đường.

Bước thứ hai nhiệm vụ chính tuyến, anh mày đến đây!

Có được thân phận thứ hai chứ gì? Đơn giản.

Dắt Cương Đạn Nhi đi trên đường, vừa đến cổng khu dân cư đã nhận được wechat của Thẩm Giai Di ----

Thẩm Giai Di: “Kiếm ca, anh dắt chó đi dạo chưa?”

Trương Tiểu Kiếm: “Đi rồi, em ở đâu?”

Thẩm Giai Di: “Em đang ở công viên nè, nhanh đến đi.”

Trương Tiểu Kiếm: “Ừ, đến ngay đây.”

Ai nha, có cô em đang chờ mình ở công viên, đi xem một chút, không biết hôm nay sẽ có niềm vui bất ngờ nào nhỉ, nói đến đây thật là chờ mong quá đi…

Bình tĩnh, bình tĩnh!

Nhất định phải duy trì phong cách!

Trương Tiểu Kiếm dắt chó đi đến công viên, dọc theo đường đi có không ít nam nữ trẻ tuổi rèn luyện buổi sáng đi ngang qua, từ xa nhìn thấy Trương Tiểu Kiếm dắt Cương Đạn Nhi, tất cả đều dừng chân, có không ít người hỏi:

- Anh em, con chó của cậu đẹp nhỉ, mua ở đâu thế?

- Nó à? – Trương Tiểu Kiếm cầm dây xích trong tay, vỗ nhẹ đầu chó của Cương Đạn Nhi, hơi cong lên khóe môi, nói: - Chó kéo xe trượt tuyết Husky đời thứ nhất tiến cử từ Siberia, sau đó nhờ người lai giống với chó sói để giữ lại một phẩy năm phần bốn huyết thống của chó sói, trên thị trường hiện nay không có bán đâu. Đoạn thời gian trước ngược lại là có người ra giá sáu mươi ngàn muốn lai giống, nhưng mà tôi không đồng ý.

Điểm số khiếp sợ +4, +5, +4, +5…

Chó kéo xe trượt tuyết Husky Siberia đời thứ nhất!

Lai giống với chó sói giữ lại một phẩy năm phần bốn huyết thống!

Lai giống sáu mươi ngàn không đồng ý!

Đậu má nổ banh trời công nhận không?! Nhìn xem thân hình kìa, nhìn xem ánh mắt ứa lục quang kìa! Nhìn xem bộ lông xám giống như sói kìa!

- Con chó này thật là tuyệt vời quá! – Trong mắt những người yêu chó lập tức tràn đầy ánh sao sáng ngời: - Đại ca, anh thật là quá có thực lực!

- Tàm tạm. – Trương Tiểu Kiếm cười hàm súc: - Không có việc gì thì tôi đi trước nhé.

Đám người vui vẻ đưa tiến:

- Đại ca ngài đi thong thả!

Tạm biệt đám người đi rèn luyện buổi sáng, Trương Tiểu Kiếm nhẹ nhàng vuốt mái tóc bị điện giật dựng đứng --- Gặp mỹ nữ thôi!

Vào công viên, Trương Tiểu Kiếm dắt Cương Đạn Nhi đi đến nơi gặp gỡ Thẩm Giai Di hôm qua, ai biết vừa đến nơi không khỏi sửng sốt.

Lúc này Thẩm Giai Di dựa lưng vào một gốc cây lớn, bày ra tư thế phòng ngự. Trước mặt cô đang có ba thằng bộ dáng như lưu mang đang cười he he.

Chuyện gì vậy?

Sáng sớm thức dậy gặp phải lưu manh?

Đám lưu manh này đều không ngủ được sao? Dậy sớm thế à?

- Giai Di. – Trương Tiểu Kiếm dẫn Cương Đạn Nhi đi qua, biểu cảm trên mặt cực kỳ lạnh nhạt, hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi khi đối mặt với lưu manh, vẫy tay từ xa: - Anh đến rồi. Mấy thằng rác rưởi này là sao vậy?

- Kiếm ca! – Lúc trước Thẩm Giai Di còn có chút hoang mang lo sợ, nhưng vừa nhìn thấy Trương Tiểu Kiếm lập tức có chỗ dựa lưng, vội vàng chạy tới, nói vội vàng: - Mấy người bọn họ đùa giỡn em!

- Oh. – Trương Tiểu Kiếm đối mặt với ba thằng lưu manh vây quanh, hoàn toàn không có sợ hãi, thản nhiên nói: - Mấy thằng chúng mày chơi ở con phố nào?

Vừa nghe lời này, ba thằng lưu manh không khỏi sửng sốt một chút.

Chơi con phố nào?

Thằng trước mặt này chẳng lẽ cũng là người giang hồ?

- Ai cần mày lo! – Một thằng trong số đó tai đeo khuyên tai còn đeo vòng vàng trên cổ rõ ràng là thủ lĩnh của nhóm, ước chừng hai ba hai bốn tuổi, ngậm điếu thuốc trong miệng, nhìn Trương Tiểu Kiếm hừ hừ nói: - Làm sao? Người trên đường à?

- Đám người Ôn Thành Cơ Đinh Cách trên con phố Sanlitun là cấp dưới của tao. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, từ tốn nói: - Chúng mày chơi ở đâu?

Đám người Ôn Thành Cơ Đinh Cách ở con phố Sanlitun chính là mấy thằng rác rưởi bị thuật triệu hồi của Trương Tiểu Kiếm đưa vào cục cảnh sát lúc trước. Hiện nay Trương Tiểu Kiếm chính là xa cách ba ngày phải nhìn bằng ánh mắt khác, chém gió kiểu cáo mượn oai hùm thế này tuyệt đối là há miệng chém luôn!

“Điểm số khiếp sợ +5, +6, +6!”

Ba thằng lưu manh trước mặt sợ ngây người luôn!

Ôn ca với Đinh ca ở Sanlitun bên kia lại là cấp dưới của người trước mắt này á?! Thật hay hả?!

Người ta thật sự là chơi xã hội đen, hở một cái là chém người đấy! Nhưng mà thằng này có thể đọc tên bọn họ, tuy không biết có phải là đại ca thật hay không, nhưng ít nhất là có quen biết rồi!

Có câu gọi là nhìn ăn mặc thì không biết rõ sâu cạn, nhưng mà nhìn thần thái tuyệt đối có thể nhìn được chút gì đó!

Nhất là con chó này, nhìn xem thân hình kìa, rõ ràng không phải là vật phàm nhé!

Lại nhìn khí chất của người trẻ tuổi này, biểu cảm bình tĩnh kia, nhất là đôi mắt kia, lóe ra tia điện kìa!

Lai lịch của người trẻ tuổi này nhất định là không nhỏ, không thể đụng vào được!

- Ai nha anh xem này, đây là lũ lụt trôi miếu Long vương rồi! – Thằng lưu manh cầm đầu vội vàng duỗi tay ra, tự giới thiệu: - Tên em là Ngụy Đồng, vẫn muốn làm cho mấy người Ôn ca. Đáng tiếc họ không nhận. Nên gọi vị đại ca này như thế nào?

Trải qua một đêm trị liệu bằng điện giật, nay Trương Tiểu Kiếm đã sớm thay da đổi thịt. Nếu là ngày xưa đối mặt với tình huống này, chỉ sợ đã sớm cười ha ha nghênh đón. Nhưng lúc này Trương Tiểu Kiếm lại không buồn liếc nhìn lưu manh một cái.

- Gọi anh là Kiếm ca là được. – Trương Tiểu Kiếm chỉ thản nhiên nhìn hắn, sau đó hừ lạnh: - Mấy cái thằng Ôn Thành Cơ kia không nên thân gì cả, cả ngày chỉ biết trộm cắp, làm tao mất mặt. Tao đưa bọn nó vào cục cảnh sát để cải tạo rồi. Bọn mày muốn thế nào, cũng muốn vào đó mấy ngày sao?

Điểm số khiếp sợ +5, +6, +6, +7!”

Ngụy Đồng trực tiếp sững sờ luôn!

Đúng đúng đúng, xác thực là có nghe nói mấy người Ôn ca vào cục cảnh sát, nghe bảo là chuyện không lớn lắm, nhưng mà nhất định là không thể thiếu phải cải tạo lao động. Hóa ra là do Kiếm ca trước mắt này đưa vào đó?

Không có mấy người biết chuyện này. Bản thân mình biết được cũng là do thông qua một ít con đường đặc thù mới nghe nói tới. Kiếm ca lại biết chuyện này, chẳng lẽ lời hắn nói là thật?

Lại nhìn khí tràng khiến người ta lạnh lẽo của hắn…

Ố mài gót, thật sự là đủ ác! Đàn em của mình mà nói tống cổ là tống cổ luôn!

- Không dám không dám, Kiếm ca hạ thủ lưu tình! – Ngụy Đồng suýt nữa sợ đến mức đái ra quần, cẩn thận hỏi: - Kiếm ca ở bên trên… có người? Nói chuyện linh nghiệm như vậy sao?

- Mày nói thế không phải là nhảm nhí sao? – Trương Tiểu Kiếm hừ lạnh một tiếng, thần bí khó lường, lặng lẽ nói: - Đầu năm nay nếu không quất cả chay mặn thì có thể chạy xa được sao? Lý cảnh sát Lý Thành Đức ở trong cục quan hệ không tệ với tao đâu, tao nói cho chúng mày biết, đừng luôn nghĩ đến chuyện ăn cắp vặt không chịu làm việc đàng hoàng, nếu không tao cũng cho chúng mày đi vào cải tạo thử xem, cam đoan đến khi đi ta chúng mày sẽ làm người một lần nữa!

“Điểm số khiếp sợ +5, +6, +6, +7!”

Lý cảnh sát Lý Thành Đức!

Từng nghe nói đến người này rồi! Nghe nói là nhân vật cấp bậc đại ma vương cơ, không biết đã bắt bao nhiêu anh em trên đường rồi, quả thực chính là cấp bậc hổ nghe tên cũng phải sợ! Nghe bảo mấy người Ôn ca cũng bị Lý Thành Đức bắt vào. Mà thằng này lại quen với hắn!

Đậu má đây là sắp chết mịa nó rồi!

- Vâng vâng vâng, Kiếm ca nói đúng! – Bây giờ Ngụy Đồng nhìn Trương Tiểu Kiếm quả thực giống như là nhìn thấy idol, ăn nói khép nép hỏi: - Kiếm ca, anh xem thử chuyện hôm nay…

Trương Tiểu Kiếm lấy điếu thuốc ra, Ngụy Đồng vội vàng châm lửa, thế mới chậm rãi nói:

- Mấy thằng chúng mày dám đùa giỡn cả chị dâu! Tao không đánh chúng mày bại liệt toàn thân đã là hạ thủ lưu tình rồi đấy. Sao? Còn có ý kiến gì không?

- Không dám!

- Không dám!

- Chào chị dâu!

Ba người Ngụy Đồng đồng thời cúi đầu chín mươi độ trước mặt Thẩm Giai Di:

- Vừa rồi có gì mạo phạm, còn mong chị dâu đừng chấp nhặt với bọn em!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.