Nhà trọ không lớn cơ bản bị đoàn làm phim bao vài ngày. Đi vào nhà trọ, trước sân đã có nhân viên công tác chờ ở đó, Choi Ae Young nhận chìa khóa trở về phòng của mình.
Lấy quần áo, Choi Ae Young đi vào toilet bắt đầu tắm.
*
“Nhà trọ đã hết phòng, đi phòng anh đi.” Đêm đã khuya, Top nhận chìa khóa xoa mắt nói với Kwon Ji Yong.
“Ừ.”
Hai người đi vào phòng, Top vào toilet tắm rửa.
Kwon Ji Yong đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ tựa vào nơi đó ngẩn người.
Không biết qua bao lâu.
“Leng keng đinh --” Nghe thấy tiếng chuông di động, Kwon Ji Yong lấy di động tắt tiếng. Nhìn thời gian, gần mười hai giờ.
Gần đây giờ phút này bình thường anh đều ngồi ở trong phòng viết nhạc, có đôi khi còn có thể quên ra ngoài ăn cơm. Vì Yeong Bae hyung mãnh liệt yêu cầu, mới đặt chuông báo nhắc nhở anh.
“Ji Yong, cậu không đi ngủ sao?” Top tắm rửa xong sau cầm khăn lông lau tóc.
“Ừ?” Nghe thấy Top bỗng nhiên xuất hiện, Kwon Ji Yong ngây ra một lúc, quay đầu nhìn thoáng qua. Nhưng di động từ trong tay trượt ra ngoài, đánh rơi trong bụi cỏ.
Ý thức được di động rơi xuống bụi cỏ tầng một Kwon Ji Yong đau đầu.
“Như thế nào?”Top đi đến bên cửa sổ, ló đầu nhìn thoáng qua.
“Di động không cẩn thận rơi xuống, em xuống tầng tìm một chút.”
“Muốn anh đi cùng cậu không?”
“Không cần, anh đi ngủ sớm một chút đi. Đưa chìa khóa cho em, lập tức trở về.” Nhìn dáng vẻ Top không mở được mắt, Kwon Ji Yong nói.
Top ngáp một cái: “Vậy được rồi.”
Mở cửa phòng, trước khi ra ngoài Kwon Ji Yong nhìn Top một cái: “Cái kia, Seung Hyun hyung, lau khô tóc rồi ngủ tiếp!”
“Ừ.” Seung Hyun híp mắt đáp, cũng không biết có nghe lọt tai hay không.
*
Từ tầng hai đi đến bụi cỏ sau tầng một, Kwon Ji Yong bắt đầu hối hận. Bởi vì ánh sáng tương đối kém, anh sờ soạng tìm một lát cũng không tìm được. Sớm biết vậy liền hỏi Seung Hyun hyung mượn di động gọi cuộc điện thoại.
Rõ ràng chính là phương hướng rơi từ tầng hai xuống, hẳn là gần đây mới đúng? Kwon Ji Yong mím môi, buồn bực đứng ở trong đống rơm nhìn quanh.
Ngẩng đầu, Kwon Ji Yong thấy cách đó không xa có bóng dáng cầm máy ảnh lén lút ở gian phòng khách cửa sổ phía dưới.
Chỉ nhìn người nọ liếc mắt một cái, Kwon Ji Yong liền cúi đầu tiếp tục tìm kiếm di động.
“Đinh linh linh ~~” Tiếng chuông ở trong bủi cọ cách đó không xa truyền ra. Hấp dẫn Kwon Ji Yong chú ý, mỗ bóng đen cũng sợ quá chạy mất.
A...... Ở nơi đó.
Kwon Ji Yong chạy chậm đến bên cạnh bụi cỏ, sao xa như vậy? Tiếng chuông rất nhanh liền ngừng, Kwon Ji Yong cầm lấy di động vừa thấy, là Top điện.
“Vâng, tìm được di động rồi. Anh ngủ đi, em rất nhanh trở về.”
*
Trong phòng tắm.
Choi Ae Young cấp tốc vẩy một trận nước lạnh sau mặc xong quần áo.
Đang lúc cô ở trước gương tẩy mặt nạ, bỗng nhiên chú ý tới phía bên ngoài cửa sổ có bóng người. Trong đầu nháy mắt thổi qua vài chữ -- cuồng rình coi? Chó con? Biến thái? Bởi vì trên gương dán bông tuyết giấy, cũng thấy không rõ bên ngoài đến cùng là loại người nào.
Dựa vào, lão nương vừa vặn tâm tình khó chịu. Nhất là lúc đó trên xe tán gẫu, quyền gầy teo kia nửa chết nửa sống đáp lại, tâm trạng của cô đã bị tổn thương. Hiện tại đụng trúng họng súng, tính ngươi không hay ho.
Choi Ae Young hít một hơi, tựa vào trên tường, nghiêng đầu quan sát bóng dáng ngoài cửa sổ. Phun ra một hơi, Choi Ae Young dán lỗ tai lên trên tường. Mơ hồ giống như nghe được tiếng động từ bụi cỏ, một bóng người hiện trên mặt gương.
Chính là lúc này!
“Phanh” một tiếng, Choi Ae Young mạnh mẽ mở cửa sổ, lấy khí thế địch vạn người hung hăng xuất hiện tại trước mắt người kia!
“Này!” Kwon Ji Yong bị đập một cái, ôm đầu kêu to. Anh đến nhặt cái di động mà thôi, vì sao......?!
“Phanh! Phanh!” Nghe được tiếng kêu sợ hãi của biến thái, Choi Ae Young từ từ nhắm hai mắt chuẩn bị đập lần nữa.
“Chờ! Chờ một chút......” Kwon Ji Yong ôm đầu lui về phía sau vài bước sau đó trực tiếp ngã ngồi ở trên đất.
Ừm? Giọng nói này...... Giống như có chút quen tai? Choi Ae Young mở to mắt vừa thấy, oa cái đại lau! Trên đất kia không phải quyền gầy teo sao?! Nhìn thấy người trong lòng ôm đầu ngồi ngồi dưới đất, Choi Ae Young lại quay đầu nhìn thoáng qua vũ khí của mình, nga không, cánh tay cầm vòi hoa sen. Lập tức vô thức -- buông tay, chột dạ giấu vòi sen ra sau lưng.
Đợi chút...... Không đúng vậy...... Đả kích biến thái có trách cô chột dạ cái gì? Cho dù cô thích quyền gầy teo, nhưng hiện tại hành vi của anh cần phải phỉ nhổ và khiển trách!
Kwon Ji Yong ngẩng đầu nhìn người vừa mới tập kích chính mình, nhất thời choáng váng đầu lại lắc lắc đầu. Sau khi thấy rõ ràng người phía sau cửa sổ, nhất thời trừng lớn mắt: “Này! Choi Ae Young cậu muốn mưu sát sao?!”
“Cái gì mưu sát?” Choi Ae Young có lo lắng, lấy vòi sen vừa mới giấu ở phía sau ra vung hai cái trước mặt quyền gầy teo: “Cậu tiểu tử này, thực nhìn không ra là người có dáng vẻ này?! Tôi đánh cậu hai cái, coi như là khinh!”
Kwon Ji Yong nghe được Choi Ae Young nói lúc này bị tức không được, thân thủ nhu nhu cái trán, vừa kéo vừa đau. Mở tay ra vừa thấy...... Đổ máu......
“Choi Ae Young cậu chết chắc rồi!” Kwon Ji Yong đứng lên tiến đến phía trước Choi Ae Young.
“Cậu...... Cậu làm gì?”
Choi Ae Young bị Kwon Ji Yong dọa sợ, ngây ra một lúc. Lại bởi vì ngọn đèn, mới nhìn thấy trán Kwon Ji Yong xướt da chảy máu. Nhất thời thật không cốt khí nuốt nước miếng...... Giống như lại xảy ra sự kiện đổ máu ...... Ôi? Vì sao dùng lại?
Kwon Ji Yong một phen đoạt lấy hung khí trên tay Choi Ae Young, nhéo Choi Ae Young.
Choi Ae Young ghé mặt vào, khẩn trương một phen đụng mặt Kwon Ji Yong, dùng sức đụng đầu Kwon Ji Yong.
“Này, cậu!”
“Tôi đây là tự vệ đứng đắn, cậu vừa mới như vậy là muốn làm gì?!”
“Choi Ae Young đồ điên này!” Kwon Ji Yong ôm cái trán, bỏ qua hung khí trên tay lùi về phía sau hai bước. Anh hối hận...... Từ lúc anh thấy rõ người phía sau cửa sổ là Choi Ae Young thì nên rời đi......
Nghe vậy, Choi Ae Young lạnh nhạt buông tay: “Đồ điên cũng tốt hơn cuồng rình coi.”
“Cậu nói ai là cuồng rình coi?”
“Ai hỏi thì là người đấy!”
“Này! Cậu có ý tứ gì? Giải thích rõ rang cho tôi?”
“Này còn cần giải thích sao? Vừa mới là ai luôn luôn lén lút tránh ở mặt sau cửa sổ?” Choi Ae Young xem thường Kwon Ji Yong.
“Luôn luôn tránh ở mặt sau cửa sổ? Tóm lại không phải tôi, tôi đến tìm di động.” Kwon Ji Yong buồn bực biện giải vì chính mình, bị người hiểu lầm thành cuồng rình coi còn bị đánh vào đầu thật sự là không nói gì!
“Cậu cho là tôi sẽ tin tưởng cậu sao? Cậu vừa mới nhéo tôi là muốn làm sao? Không cần nói với tôi là......”
Choi Ae Young đang muốn tiếp tục phát hoả, phòng cách vách mở cửa sổ thăm dò đánh gãy lời của cô: “Phát sinh chuyện gì? Cần hỗ trợ sao?”
“À! Không có chuyện gì, là em họ của tôi...... Tìm tôi có chút việc.” Nói xong Choi Ae Young lập tức lấy khăn lông bên người quấn trên đầu Kwon Ji Yong.
“Vừa mới nghe được động tĩnh, tôi còn tưởng rằng cô gặp phải chuyện gì. Thật sự không có việc gì?”
“Không có việc gì không có việc gì, cám ơn anh quan tâm.” Choi Ae Young ló đầu nói lời cảm tạ, lại ôm cổ Kwon Ji Yong nói: “Em họ này, nhanh tiến vào. Có việc không thể nói trong điện thoại sao? Phải muốn tự mình đến một chuyến.”
“......”
*
Mất hết một nửa sức lực, Choi Ae Young mới kéo được Kwon Ji Yong từ cửa sổ vào phòng tắm.
“Này, Choi Ae Young cậu làm cái quỷ gì?!” Kwon Ji Yong một phen kéo xuống khăn lông vừa mới bị Choi Ae Young cưỡng chế ở trên đầu, tức giận hỏi.
“Hư --” Choi Ae Young dựng ngón trỏ đặt ở bên môi ý bảo Kwon Ji Yong im lặng: “Náo ra động tĩnh, cậu muốn chuyện xấu của hai chúng ta ngày mai lan khắp đoàn làm phim sao?!” Nói xong đứng lên kéo cửa sổ lại còn nghiêm túc khóa.
Kwon Ji Yong nhìn Choi Ae Young hành động, tức giận trợn trừng mắt, anh mới không muốn truyền chuyện xấu với Choi Ae Young: “Tôi muốn đi trở về.”
“Còn có, cuối cùng nói rõ một lần, tôi là đến tìm di động. Lúc trước có nhìn thấy một bóng người ở cửa sổ, nhưng bị tiếng chuông di động của tôi sợ quá chạy mất. Nếu cậu không tin, có thể đi hỏi Seung Hyun hyung. Vừa mới điện thoại cũng là anh ấy gọi.”
“Ôi?” Nhìn biểu cảm của Kwon Ji Yong cũng không giống giả, thêm chi Kwon Ji Yong còn lấy ra điện thoại di động cho cô nhìn nhật ký cuộc gọi, Choi Ae Young cũng sẽ không miễn tin này chính là một hồi ô long.
Choi Ae Young mơ hồ để mắt thần, trốn tránh Kwon Ji Yong nhìn thẳng.
“Ừm, cái kia, nếu thật như vậy, ngượng ngùng. Làm cậu bị thương ...... Tôi thật xin lỗi cậu.”
Kwon Ji Yong đứng lên, vỗ vỗ quần áo. Rũ mắt xuống buồn bực nói: “Đã hoá giải hiểu lầm, tôi đi về trước.”
“Cái kia, trán của cậu......” Choi Ae Young xấu hổ lấy ngón tay chỉ trán của bản thân.
“Cậu cũng đã xin lỗi, liền quên đi.”
“Chờ một chút!”
Mắt thấy Kwon Ji Yong sẽ rời đi, Choi Ae Young vươn ma trảo nhéo góc áo Kwon Ji Yong: “Chờ một chút......”
Dùng sức qua mãnh dưới, Kwon Ji Yong trực tiếp lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống: “Cậu lại muốn làm gì nữa?!”
“Cái trán nơi đó, vẫn là nên bôi thuốc. Gần đây không có hiệu thuốc, nhưng là đoàn làm phim có. Tôi đi lấy cho cậu......?” Choi Ae Young buông móng vuốt ngượng ngùng đáp.
“......”
“Cái kia, coi như tôi bồi tội? Có thể đi?” Choi Ae Young đi đến phía trước Kwon Ji Yong, sau đó lôi kéo anh ngồi ở trên giường: “Cái kia, cậu đừng đi, tôi đi lấy thuốc trị thương sẽ trở lại. Được không?”
“......” Kwon Ji Yong cảm thụ được cái trán truyền đến đau đớn, lại thấy Choi Ae Young mở ánh mắt to thật cẩn thận nhìn dáng vẻ của anh. Không biết thế nào, liền gật gật đầu.
Nhìn Kwon Ji Yong đồng ý, Choi Ae Young không khỏi híp mắt cười cười. Nhưng trước khi ra cửa lại coi như lo lắng quay đầu nói: “Tôi rất nhanh sẽ trở lại.”
*
Choi Ae Young ra ngoài, Kwon Ji Yong cau mày sờ sờ chỗ miệng vết thương. Nghĩ nghĩ, đứng lên đi đến trong toilet, vén tóc mái cẩn thận nhìn miệng vết thương nổi lên.
Lấy nước sôi rửa miệng vết thương, Kwon Ji Yong nghiêng người chuẩn bị đi lấy khăn lông, nhưng là giống như thấy được ngoài cửa sổ chợt lóe qua một bóng đen......
Kwon Ji Yong nháy mắt mấy cái, làm sao có bóng đen. Là anh nhìn lầm rồi sao? Kwon Ji Yong cầm khăn lông phiết quá mức suy nghĩ một lúc lâu......
Bóng đen, cửa sổ...... Chết tiệt! Có phải hiện tại Choi Ae Young hay không......?!