Bởi vì gió đêm thổi phật đến trước mặt, Mizuhara cúi đầu nhẹ giọng nói: “Tôi còn tưởng rằng Ji Yong chán ghét tôi.”
“Vì sao nghĩ như vậy?” Kwon Ji Yong lúng túng nói.
“Bởi vì vừa rồi Ji Yong giống như khẩn cấp muốn rời đi.”
Khách khí cười, Kwon Ji Yong nói sang chuyện khác. Bởi vì bị Mizuhara nói trúng tâm sự, Kwon Ji Yong hơi có chút ngượng ngùng. Cùng Mizuhara cũng không tính quen thuộc, tự nhiên không muốn cùng cô đi vào ban đêm.
“Ji Yong, có bạn gái sao?”
“À?”
Nhắc tới bạn gái, Kwon Ji Yong hơi nhu hòa. Có lẽ là hơi thở Mizuhara an tĩnh, hàn huyên một lát, Kwon Ji Yong yên tâm, cùng Mizuhara chậm rãi tán gẫu nói đến Choi Ae Young. Tuy rằng không nói hẳn tên Choi Ae Young, nhưng nói một ít phiền não gần đây cho Mizuhara, hi vọng có thể nghe được cô nói một ít giải thích khác.
Chính là tới cuối cùng, nhắc tới tình hình gần đây, tâm tình của Kwon Ji Yong dần dần trầm vào đáy. Có vài ngày rỗi có liên hệ thôi...... Càng nhiều chính là thông qua tin nhắn để biết tình hình gần đây của hai người. Cho dù là điện thoại, cũng là đơn giản nói mấy câu thì kết thúc.
*
Anh nói mình bận, anh nói mình mệt mỏi, anh nói......
Rút ra thời gian, buông kịch bản, đi đến Nhật Bản thử quay, cô tình nguyện chính mình chưa từng đến qua Nhật Bản. Giờ khắc này, dường như toàn bộ khí lực của Choi Ae Young hoàn toàn biến mất. Gói to trên tay rơi trên mặt đất, ngây ngốc đứng ở đầu đường không có phản ứng.
“Xin lỗi, cô rơi gì kìa.”
“Ừ? Vâng.”
Phục hồi tinh thần lại, Choi Ae Young khom người nhặt lên, sau đó đi đến phía trước ném vào trong thùng rác. Cách phố huyên náo, cách xe qua lại, cách mấy thước. Cô lẳng lặng ở một bên đường đi theo Kwon Ji Yong cùng cô gái kia.
Cô muốn đuổi theo, muốn đứng trước mặt Kwon Ji Yong, hỏi cô gái kia là ai, nhưng cô không dám. Cô sợ hãi một khi làm như vậy, có việc liền không thể vãn hồi.
Bọn họ đã bao lâu không gặp mặt? Rõ ràng nhớ kỹ ngày, nhưng hiện tại lại một chút đều muốn không đứng dậy. Không phải anh thay lòng? Ý nghĩ này vừa nảy ra, mặc dù là tháng sáu, Choi Ae Young cũng không tự giác rùng mình.
“Anh đang làm cái gì?”
Gửi tin nhắn cho Kwon Ji Yong, Choi Ae Young gắt gao nắm di động.
Anh nhìn di động, không trả lời. Một lát sau, Choi Ae Young nhận được tin nhắn.
“Đang vội.”
Đang vội cái gì......? Anh vội chính là cùng dạo phố với người con gái khác sao? Còn muốn tiếp tục cùng đi theo sao? Không cần đi theo...... Rõ ràng muốn quay đầu rời đi, nhưng thân thể của cô không chịu khống chế đi theo bọn họ. Rời đi? Vì sao phải rời khỏi. Tin tưởng anh đi, đi lên thôi, trực tiếp cầm cánh tay anh hỏi người kia là ai.
Choi Ae Young nhu nhu hai má, bởi vì phỏng vấn mà trên mặt vẫn còn hoá trang.
Còn không được nghe chính miệng anh nói ra, cô còn ở đây đoán mò cái gì?
Cầm lấy điện thoại gọi điện, Choi Ae Young chờ đèn đỏ chuẩn bị đi đến đối diện. Nhìn người con trai đối diện nắm di động một lúc lâu mới tiếp điện thoại. Giờ phút này Choi Ae Young cảm giác ánh mắt có chút chua xót, nước mắt dường như sắp chảy ra. Ngửa đầu, hít sâu một hơi. Giọng Choi Ae Young không hề phập phồng: “Kwon Ji Yong, anh đang vội gì?”
“......” Kwon Ji Yong quay đầu nhìn Kiko: “Đang sáng tác.” Hai người cách xa nhau, mỗi ngày đều có việc phiền não. Giờ phút này Kwon Ji Yong cũng không muốn cho Choi Ae Young biết hôm nay thu thập việc của Seung Ri, nhất là nếu Choi Ae Young biết anh đang đưa một người con gái về nhà......
Sáng tác? Ở trên đường cái sáng tác sao?
Đèn chuyển xanh, người đi đường đi qua Choi Ae Young đi tới đối diện. Choi Ae Young đứng tại chỗ, thân thể dường như không động được.
“Sáng tác mệt đi, có phải rất mệt không?” Một loại cảm giác bị lừa nảy lên trong lòng, mang theo ý tưởng vò đã mẻ lại sứt Choi Ae Young đứng ở tại chỗ tiếp tục hỏi: “Là ở trên ban công sáng tác sao? Vì sao có chút tạp âm – dường như đi trên đường.”
Kwon Ji Yong dừng lại, áp chế cảm giác kỳ quái trong long nói: “Em có ý gì?”
“Em có ý gì chẳng lẽ anh không rõ ràng sao?” Dường như cả người đều chìm trong bóng đêm, cách đường cái, Choi Ae Young lẳng lặng nhìn Kwon Ji Yong cách đó không xa: “Hiện tại em hỏi anh, anh nói anh mệt, là vì em, bởi vì đoạn cảm tình này sao?”
“Choi Ae Young em đến cùng là như thế nào? Vì sao nói như thế!” Trừ bỏ kinh hoảng, trong giọng Kwon Ji Yong cũng mang theo một tia phẫn nộ, tức giận cô mạc danh kỳ diệu nói, cũng tức giận Choi Ae Young phủ định tình cảm của bọn họ.
“Vì sao nói như vậy?” Choi Ae Young hít sâu một hơi: “Anh nói anh sáng tác đúng không.”
“Đúng......”
“Anh nói anh mệt, em cũng rất mệt. Nếu chúng ta đều mệt, đoạn tình cảm này còn tiếp tục được không?” Trước khi cúp điện thoại, Choi Ae Young rũ mắt xuống chua sót nói: “Kwon Ji Yong, chúng ta đều cần một lần nữa xem kỹ chính mình.”
Kwon Ji Yong nghe trong di động truyền đến giọng nói, tại sao có thể như vậy? Vì sao đột nhiên sẽ...... Như vậy?
“Ji Yong kun, cậu có khỏe không? Ji Yong kun?”
*
Ném điện thoại di động ở trên giường, Choi Ae Young trở lại khách sạn úp mặt vào nước lạnh. Ngẩng đầu nhìn gương, bọt nước theo mặt tiến vào cổ áo. Bởi vì lúc trước công tác dày đặc, dưới vành mắt đều mang theo màu đen. Ngón tay vẽ theo khuôn mặt trong gương, Choi Ae Young cười khổ nói: “Còn thật là khó khăn.”
Cau mày đi ra toilet, Choi Ae Young nghĩ đến trong điện thoại cô nói một câu cuối cùng. Lúc đó cô là mất lý trí sao? Không, cô cảm thấy chính mình chưa từng bình tĩnh như vậy. Chậm rãi thở ra một hơi, cô rất bình tĩnh.
Ngã vào trên giường, Choi Ae Young gãi đầu nhìn đèn trần. Cô không thể bình tĩnh! Nghĩ đến việc vừa rồi, ngực Choi Ae Young tựa như hít thở không thông.
Cô cảm thấy khổ sở, nhưng khiến cô khổ sở không phải người con gái kia, mà là Kwon Ji Yong lừa gạt. Cô nói cho chính mình, bọn họ là bạn, bọn họ là quan hệ hợp tác, hoặc là...... Nhưng lúc đó Kwon Ji Yong trả lời giống như một chậu nước lạnh rót xuống đầu Choi Ae Young.
Bọn họ...... Là quan hệ gì......?
Anh nói bận, cô không bận sao?
Anh nói bận, Anh đang vội cái gì?
Nhìn di động hiện vài tin nhắn, điện thoại một lần nữa vang lên, Choi Ae Young nắm chặt di động do dự một lúc lâu nhận.
“Này? Ae Young?”
“......”
Sau khi tạm biệt Kiko, Kwon Ji Yong sốt ruột gọi điện thoại, nhưng không có người nghe. Choi Ae Young cô đến cùng là như thế nào? Áp chế dự cảm không rõ trong lòng, Kwon Ji Yong cau mày bức thiết muốn liên hệ với Choi Ae Young.
“Đến cùng là như thế nào, nói rõ ràng được không?” Vội vàng nói trong giọng thậm chí mang theo một tia khẩn cầu.
Lặng im một lúc lâu, Choi Ae Young mở miệng hỏi: “Anh có quan hệ gì với người con gái kia.”
“Con gái?...... Ai......” Nghe vậy Kwon Ji Yong ngây ngẩn cả người, con gái, đang làm cái gì, đang vội cái gì, Mizuhara...... Choi Ae Young......“Em ở Nhật Bản đúng không? Có phải hiện tại em ở Nhật Bản không?”
“Đối với anh mà nói quan trọng sao? Em ở Nhật Bản không, đối với anh mà nói không quan trọng đi.” Rõ ràng không phải như thế, lại vẫn nói ra lời. Rõ ràng muốn nghe anh giải thích, nhưng là tự nói ra lời kỳ quái.
“em rõ ràng biết anh luôn luôn nhớ em.” Kwon Ji Yong chua xót nói.
“Cách nhớ em chính là cùng người con gái khác dạo phố. Anh nhớ em, có thời gian dạo phố nhưng không có thời gian gửi tin nhắn, gọi điện thoại.” Cũng không có thời gian nhìn cô......
“Tha thứ cho em không thể lý giải cách anh nhớ em.”
“Anh và cô ấy một chút quan hệ cũng không có, chính là bạn bình thường.” Kwon Ji Yong hít sâu một hơi nói.
“Đã là bạn bình thường, vì sao ở trong điện thoại lại nói dối?”
“......”
“Anh giải thích đi. Vì sao không giải thích?” Nếu là hiểu lầm, nếu cô đoán lung tung, như vậy giải thích đi.
Âm cuối Choi Ae Young ẩn ẩn mang theo nghẹn ngào, nhưng bởi vì cô dần dần bức người mà bùng nổ giờ phút này Kwon Ji Yong cũng không có chú ý tới dị thường của cô. Lúc này cả đầu anh nghĩ đến đều là chuyện đã xảy ra, mang theo ủy khuất, khổ sở, phẫn nộ, cũng nói ra lời đả thương người.
“Anh cần giải thích cái gì. Anh và cô ấy cái gì đều không làm qua. Có người không phải còn cùng người nào đó thành người yêu bảy ngày sao? Em giải thích qua với anh sao? Yêu cầu người khác như vậy, chính mình không làm được có tư cách gì nói anh!”
Choi Ae Young cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, lau khóe mắt cười nói: “Kwon Ji Yong anh thật sự khôi hài, kia chính là công tác, chính là tiết mục mà thôi. Hơn nữa không phải em nhắc qua với anh sao? Chẳng lẽ anh còn muốn em xin phép anh, cái gì tống nghệ, thời gian nào, người nào, địa điểm nào sao. Đúng rồi, anh còn không biết em còn hẹn cậu ta vài lần, ăn qua vài bữa cơm?”
“Một khi đã như vậy, như vậy anh có tất yếu xin phép em hành trình của anh sao? Ấn theo cách em nói, vì sao anh phải nói cho em biết đêm nay anh làm gì.”
“Anh tham gia tiết mục sao? Camera ở nơi nào, vì sao em không thấy.” Tâm Choi Ae Young dần dần lạnh như băng: “À, em đã biết. Anh muốn nói với em, anh ở Nhật Bản có tình yêu mới đúng không.”
“Không cần mạc danh đặt tội danh lên người anh! Em chất vấn anh đúng không, em vốn không tin tưởng em.” Nắm chặt tay, giờ phút này trạng thái của Kwon Ji Yong không ổn.
“Nói em không tin tưởng anh, vậy anh tin tưởng em sao? Không phải anh đã chất vấn chuyện làm người yêu kia sao? Được, em nói cho anh, Nick Khun chính là người trước kia em thổ lộ thất bại. Hiện tại rốt cục đã biết người kia là ai, anh vừa lòng chưa!”
“......” Kwon Ji Yong cảm giác được một cảm giác vô lực: “Choi Ae Young, em thật là quá đáng.”
“Anh nói em quá đáng?” Có lẽ đi, lý trí đã hoàn toàn mất, tìm không thấy phương hướng, giờ phút này phát tiết ngược lại thành lối ra duy nhất của cô. Nỗ lực trước kia, gánh vác công tác, dường như đều cười nhạo cô. Điều cô luôn làm là vô dụng, cô làm gì cũng uổng phí tâm tư.
“Vốn em còn tưởng rằng này chính là hiểu lầm. Theo như anh nói, em nghĩ em đã hiểu.”
“Hiểu, hiểu được cái gì? Anh nghĩ em hiểu được chính là mạnh mẽ áp đặt ý nghĩ của mình lên trên người khác!”
“Đúng, em mạnh mẽ đặt ý nghĩ của mình lên trên người anh. Cho nên anh sẽ nói mình mệt mỏi, thật sự xin lỗi, cho anh cảm giác mệt...... Thật sự......” Không biết chính mình đang nói chút cái gì, nước mắt Choi Ae Young một viên một viên rơi xuống hai má, vò ga giường nhăn nhúm.
Ngọn đèn chói mắt, lời nói chói tai, cô thậm chí không thể suy xét mình nói gì, cũng không biết hiện tại mình còn có thể nghe Kwon Ji Yong nói không.
“Anh nói rất đúng, chúng ta đều cần một lần nữa xem kỹ chính mình.” Rõ ràng sắp không cầm được di động, lại gắt gao nắm. Giống như một khi mất di động, sẽ mất đi sở hữu: “Choi Ae Young, em hãy nghe anh nói, chúng ta đều cần bình tĩnh một chút......”
Kwon Ji Yong còn chưa nói xong, trong di động truyền đến tiếng tút.
Choi Ae Young cúp điện thoại.
Phiền chán ném điện thoại di động vào vách tường, Kwon Ji Yong cắn môi nhắm mắt lại.
Này đến cùng là thế nào......
*
Bởi vì thời gian, không gian mang đến khoảng cách, bởi vì trước kia liền bắt đầu nẩy mầm -- tên là “Hoài nghi”, bởi vì không trải qua khảo nghiệm, giờ phút này đả thương người, lời nói vô lý khiến đối phương rời xa mình.
Bọn họ dường như biến thành hai đồ điên. Không thể bình tĩnh, cũng không thể suy xét. Hai người không thành thục trong tình cảm, trước khắc khẩu cũng không cúi đầu, mang theo ủy khuất và thống khổ của mình, dường như mình mới là lớn nhất.
Không nghĩ nói ra như vậy, lại vẫn nói ra như vậy. Lúc tỉnh táo lại cũng từng hối hận, nhưng, không thể thu hồi những lời này.
*
Trang điểm xong, Choi Ae Young mở gương nhìn ánh mắt hơi sưng đỏ, khép gương tự giễu cười. Cô nên cảm tạ chính mình đủ kiên cường sao, ngày thứ hai còn có thể tiếp tục đi tham gia thử kính.
Tìm trong hệ thống, cũng không tìm được đan dược cải thiện trạng thái, Choi Ae Young thở dài.
Khi Choi Ae Young thử kính, đạo diễn nhìn Choi Ae Young nhíu mày nói: “Trạng thái của Ae Young tiểu thư nhìn qua khồn được tốt lắm.”
“Mỗi người ở giai đoạn khác nhau đều có trạng thái khác nhau, quan trọng nhất là có thể tìm lại trạng thái không.” Mặc dù trang điểm, cũng khó giấu được sắc mặt mệt mỏi của Choi Ae Young. Đó là một loại trạng thái từ nội tâm phát ra.
“Như vậy, bắt đầu đi.”
*
Việc nhận thứ kính tiếp theo, nhưng Choi Ae Young lại không vui vẻ được.
Lại đi ở đầu đường, nhưng không có tâm tình đêm qua vừa mới bước trên đầu đường. Chính là một ngày mà thôi, tâm tình làm sao có thể thay đổi nhanh như vậy?
Tôi chán ghét anh...... Kwon Ji Yong...... Hiện tại cô trở nên chính mình cũng không nhận thức được.
Giống như du hồn, Choi Ae Young nhìn đèn xanh đi qua, chiếc xe, đứng ở nơi ngày hôm qua thấy Kwon Ji Yong, chính là lẳng lặng đứng, trong đầu trống rỗng. Nếu có thể làm lại một lần, lúc đó cô sẽ làm như thế nào? Cô sẽ lựa chọn làm như thế nào......
“Ngày hôm qua cậu và Ji Yong kun thế nào?” Táo kéo Mizuhara đi qua bên cạnh Choi Ae Young.
Nghe được tên Kwon Ji Yong, Choi Ae Young cứng ngắc xoay người. Nhìn hai người con gái phía trước, còn chưa suy xét thân thể lại lựa chọn đi lên. Một người trong đó...... Là người ngày hôm qua sao......
“Không thể nào, ý của cậu là, cậu ấy và bạn gái cãi nhau?” Táo vui sướng khi người gặp họa nói: “Thật tốt quá. Giờ phút này chính là cơ hội của cậu.”
Mizuhara lắc đầu: “Cậu ấy nhìn qua rất khổ sở. Nếu có cơ hội, tớ thật muốn nói cho bạn gái cậu ấy để cô ấy không làm tổn thương Ji Yong kun.”
Nghe vậy, Táo bật cười: “Nghe cậu nói như vậy, giống như rất rõ ràng chuyện của Ji Yong kun và bạn gái sao?”
“Cũng không phải......” Mizuhara hơi kỳ quái nói: “Chính là biết một chút, cái khác chính là tớ đoán.”
“Một người đàn ông nói với người con gái khác chuyện oán giận bạn gái, ý tứ của cậu ấy không rõ ràng sao? Tớ đoán Ji Yong kun có hảo cảm với cậu.”
“Giống như không phải...... Cậu ấy đối với bạn gái......”
Táo khoát tay nói: “Tớ không có hứng thú với chuyện của cậu ta và bạn gái......”
*
Đứng ở tại chỗ, nhìn hai người phía trước đi xa, câu nói tiếp Choi Ae Young lựa chọn không nghe. Người kia, có tư cách gì nói cô không cần tổn thương Kwon Ji Yong? Cô ta cho rằng mình là ai?
Nhưng mà.
Hiện tại cô, cùng Kwon Ji Yong, là quan hệ nào.
Cảm nhận đau đớn móng tay cắm vào trong thịt, xoay người, rời đi Choi Ae Young nói cho chính mình, không cần nghĩ chuyện này ......
Xoa trán, áp chế trầm cảm trong lòng, Choi Ae Young thở ra một hơi. Cô đến Nhật Bản là tìm Kwon Ji Yong sao? Không phải, cô là tới thử kính phim mới.
Xác định sao......? Choi Ae Young, cô xác định sao?
*
Nữ chính “Búp bê không khí” cuối cùng chọn người khác, là đạo diễn cự tuyệt Choi Ae Young. Nói xong cũng uyển chuyển nói cho Choi Ae Young cô không hợp với nhân vật này.
Lúc rời đi Choi Ae Young cúi đầu nói với đạo diễn: “Cảm tạ ngài cho tôi cơ hội thử kính, tuy rằng không thể nhận nhân vật này, nhưng lại để tôi có cơ hội có một loại cảm thụ mới.”
Một lời hai ý nghĩa, dứt lời Choi Ae Young mở cửa phòng đi ra ngoài.
Đạo diễn cùng với trợ lý nhìn nhau một cái, ý tứ của cô là được thử kính nhân vật mới là một loại thử nghiệm và cảm thụ mới sao?
*
Ngồi ở trên máy bay nhìn ngoài cửa sổ, buông lỏng xuống Choi Ae Young chậm rãi nhắm mắt lại ý thức càng phiêu càng xa.
Ở trong mộng, cô thấy một thiếu niên ghé vào trên người cô, bị cô đẩy ra sau lại như trước ngồi dưới đất. Thiếu niên kia còn có thể bởi vì khổ sở mà ở trên đường trực tiếp khóc thành tiếng. Bọn họ cùng nhau gặp chuyện kỳ quái, từng đã ở một trường trung học, cách vài bức tường nghe cũng một thầy giáo dạy. Thời điểm kia, bọn họ không có nhiều liên hệ, nhưng quan hệ lại chưa bao giờ đứt. Lại gặp nhau, từ xa lạ đến quen thuộc, từ hiểu nhau đến mến nhau.
Sau này......
Quan hệ của bọn họ...... Chặt đứt?
Choi Ae Young cau mày, mở to mắt.
Thiếu niên, chung quy là người trong trí nhớ.