Hải Nghiên quả thật có thể chế ngự được Bạch Hạ. Bạch Hạ rất yêu Hải Nghiên, bởi vì Hải Nghiên đề nghị nên cuối cùng nể mặt tha cho Phạm Nhạc một lần.
Tiêu Phạm Nhạc nhìn Bạch Hạ rời đi, nhìn trời, cuối cùng lại nhìn Tiêu Chí Thanh. Được rồi, quay trở về thôi. Đi tiếp cũng không phải là cách. Nhưng nếu bây giờ dừng lại, công sức cả buổi sáng của cô coi như xong.
- Vậy thì mặc trời nóng vậy. - Cùng lắm là bệnh một trận.
So với bệnh một trận, mất kỹ năng Thành thục là thiệt hại lớn hơn nhiều. Đong đếm một hồi, cô tiếp tục đi. Thì nắng, dù sao chỉ là một chết hai sống, cô liều mạng!
Hải Nghiên nhíu nhíu mày, đi theo Phạm Nhạc. Hải Nghiên cũng thấy nắng, muốn dùng bóng che cho Phạm Nhạc nhưng bản thân cô lại không có bóng nên đành thôi.
Nóng đến muốn chảy thành nước.
Tiêu Phạm Nhạc phát hiện mình có chút kỳ lạ, dừng bước. Hải Nghiên nhíu mày.
- Mẹ, còn đi nữa cẩn thận say nắng.
Tiêu Phạm Nhạc mắt hơi liếc về phía sau. Mặc dù không thấy được Tiêu Chí Thanh nhưng cô biết anh cũng đi theo. Như vậy....
Tiêu Phạm Nhạc cởi áo khoác, đội lên đầu, tùy tiện ngồi xuống giữa đường. Hải Nghiên còn chưa hiểu cô muốn làm gì chứ đừng nói tới Tiêu Chí Thanh. Anh còn nhịn không tới đem cô về nữa, chắc sẽ bị Tiêu Gia Nguyên với Tiêu Gia Huy đánh cho một trận.
Lúc về tới nhà Phạm Nhạc chịu không nổi ngất đi, thật sự bị say nắng. Lăn lộn đến hết buổi trưa cuối cùng cô vẫn phải về giường nằm.
Tiêu Gia Huy ngồi ngay bên cạnh Phạm Nhạc, xung quanh không có ai. Cô tỉnh dậy chỉ thấy ông cầm một ly sữa tươi đưa cô. Cô nhận ly sữa, không nói gì uống sữa.
- Nhạc Nhạc con gái, nói thật cho ba biết, con giận cả nhà đúng không?
Tiêu Phạm Nhạc im lặng không nói, xụ mặt. Tiêu Gia Huy coi đây như là đáp án, tỏ vẻ quả nhiên là vậy.
- Sau này có chuyện gì nói với ba, không được nháo khóc, con muốn làm gì ba sẽ giúp, biết chưa?
Tiêu Phạm Nhạc rụt rè gật đầu. Cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Gia Huy.
- Con muốn gặp chị xinh đẹp!
Tiêu Gia Huy xoa trán. Chỉ vì muốn gặp Lâm Phạm Nhạc thôi mà mấy ngày nay cứ như quả bom nổ chậm. Thật không hiểu con gái ông thích gì ở cái cô ảnh hậu đó.
- Được rồi, ngoan ngoãn, mai ba đưa con đi.
Trong chớp mắt Tiêu Phạm Nhạc vừa ngoan ngoãn vẻ mặt đã lập tức lạnh giá. Tiêu Gia Huy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cuối cùng quyết định nhượng bộ. Dù sao ông cũng không có cách nào khiến cô nghe lời được. Đánh thì ông không nỡ, mà mắng không thì cô để ngoài tai. Thôi thì nếu cô đã yêu thích vị ảnh hậu kia, không bằng nhờ cô ta dạy dỗ con gái ông một chút.
Cũng không phải vấn đề lớn, Phạm Nhạc vốn rất ngoan.
Tiêu Gia Huy sau đó thật sự để Phạm Nhạc nghỉ ngơi một chút rồi đưa cô đi. Ông đã cho người hẹn sẵn với Lâm Phạm Nhạc, sau khi đưa Tiêu Phạm Nhạc tới liền rời đi. Lâm Phạm Nhạc nghe Hải Nghiên nói vài câu, hiểu ra chút ít vấn đề nên thuyết phục Tiêu Gia Huy cho Tiêu Phạm Nhạc ở cạnh mấy ngày. Tiêu Gia Huy lưỡng lự một hồi, cuối cùng cũng đồng ý. Vài hôm nữa Tiêu Chí Hào sẽ tới đón Tiêu Phạm Nhạc sau, ông cho rằng Lâm Phạm Nhạc có thể tin tưởng. Trước kia từng hợp tác qua, cô gái này là người ngay thẳng.
Lâm Phạm Nhạc sau đó đưa Tiêu Phạm Nhạc về nhà. Lâm Phạm Nhạc đang sống ở căn biệt thự của Lâm Phạm Nhạc trước kia. Lâm Phạm Hoàng không có ở đây, trợ lý cũng không có. Lâm Phạm Nhạc trong họp báo tuyên bố rời khỏi, sau đó cũng không còn liên lạc với quản lý Yên Yên nữa.
Tiêu Phạm Nhạc cảm thấy cách giải quyết này ngược lại rất nhanh gọn.
Tiêu Phạm Nhạc trao đổi chút đồ chữa trị cho chính mình. HP của cô giảm không ít, nhưng cũng hồi phục được kha khá.