Lạc Dư nhìn người đang nhàn nhã nằm trên giường mặt nhăn tít lại, cậu không muốn ngủ ở sô pha a.
Hàn Dật nhìn cậu cười nói:
- Sao vậy, đều là đàn ông con trai em ngại cái gì nha.
Lạc Dư nghĩ nghĩ, cũng đúng a, đều là con trai mà. Cậu chớp nhìn chiếc giường cỡ lớn trước mặt, có thể nằm thêm mấy người a, như vậy,thêm cậu vào nữa chắc cũng không sao đâu ha, người cậu cũng nhỏ mà.
Cuối cùng Lạc Dư vẫn chấp nhận chung giường với Hàn Dật, cậu không muốn ngược đãi mình một chút nào, ngủ chung cũng đâu có mất cái gì đâu, hồi nhỏ hình như nguyên thân cũng từng ngủ chung với Hàn Dật a.
Lạc Dư nhanh chóng tắt hết đèn trong nhà rồi chèo lên giường, cậu kéo chăn phủ lên người mình, không quên chúc Hàn Dật ngủ ngon:
- Dật ca ca ngủ ngon nha.
Hàn Dật từ đầu đến cuối vẫn không rời mắt khỏi cậu, nghe thấy lời cậu nói mắt anh nheo lại, giọng mang theo ý cười nói:
- A Dư ngủ ngon.
Anh không phát giác ra ánh mắt mình nhìn cậu đã không còn giống trước nữa, nó dường như chứa đựng rất nhiều thứ, có dịu dàng, có ôn nhu, cũng có sủng nịnh, nhưng càng nhiều hơn,đó là, dục vọng chiếm hữu.
Hàn Dật không ngủ được, anh xuyên qua ánh trăng ngơ ngẩn nhìn người đang nằm bên cạnh mình.
Anh biết mình không nên như vậy, cậu ấy coi anh là anh trai, lúc trước anh cũng xem cậu như em trai ruột mà bảo hộ.
Nhưng bây giờ, anh, dường như không muốn cậu làm em trai mình đơn giản như vậy nữa rồi. Anh không thể phủ nhận cảm giác mình đối với cậu, nó, không còn là cảm giác của anh trai muốn bảo hộ em mình nữa.
Nó, là dục vọng, là cảm giác giữa tình nhân với nhau. Hàn Dật thở nhẹ ra, anh không ghét tình yêu đồng giới, nếu anh đã có tình cảm với cậu, vậy thì, cứ tiến tới đi.
Hàn Dật nghiêng người qua kéo cậu vào lòng, anh ôm cậu thật chặt, nhắm mắt lại đặt cằm lên đầu cậu, cảm nhận hương vị chua chua ngọt ngọt khiến người khác mê mẩn trên người cậu.
Một chân anh lại chen vào giữa hai chân Lạc Dư, một tay khác anh kéo chân của cậu gác lên bụng mình, Hàn Dật thỏa mãn ôm lấy cậu rồi nhắm mắt lại.
Trước khi ngủ, anh vén tóc cậu lên, nhìn thật sâu vào gương mặt phúng phính đáng yêu của cậu thầm nói:
“ A Dư, hình như anh thích em rồi a,sau này, em chỉ được phép ở bên anh thôi, biết không. Em không thể yêu người khác nha, còn,nếu có kẻ nào dám phá hoại chúng ta..dù là nam hay nữ, thì....”
Anh nhếch mép cười lạnh lẽo “...đều..phải..chếttt”
Anh không chấp nhận được bất cứ kẻ nào xen vào giữa anh và cậu,cướp cậu đi, điều đó là không thể.
250 ở trong không gian run cầm cập nhìn những gì đang xảy ra ở bên ngoài.
Nó nhìn vào số liệu đang hiển thị trên màn hình mà muốn khóc thét lên, sao độ hảo cảm mới chỉ có 85℅ mà giá trị hắc hóa lại lên đến 80℅ rồi a.
250 lại nghĩ đến những lời Hàn Dật lúc nãy, nó dùng hai chân trước ôm lấy tai mình, đáng, đáng sợ quá. Nó một bên âm thầm cầu nguyện cho kí chủ ngu ngốc của mình.
Một bên lại lắc lắc đuôi vui vẻ,kí chủ a, tạo nghiệp thì phải tự mình gánh nha, đừng liên lụy đến hệ thống khả ái, đáng yêu này nga.
Lạc Dư vẫn ngây thơ không biết chuyện gì xảy ra, cậu ôm lấy Hàn Dật ngủ ngon lành, thỉnh thoảng lại lầm bầm, sao gối ôm hôm nay cứng vậy a.
Sáng hôm sau, Lạc Dư bị khó thở mà tỉnh dậy, mặt cậu đen sì nhìn người đang cười đến vui vẻ trước mặt.
Hàn Dật buồn cười nói:
- Mau dậy thôi A Dư, bữa sáng anh làm xong rồi a.
Mấy hôm sau, Hàn Dật bất mãn nhìn khuôn mặt bị che mất một nửa của cậu. Hôm nay anh nhất định phải đưa A Dư đi sửa lại tóc mới được, tuy để như vậy thì anh sờ rất thoải mái, nhưng anh lại không thể nhìn rõ mặt cậu, ngay cả biểu cảm của cậu anh cũng phải rất khó khăn mới nhìn ra được.
Hàn Dật đặt một đĩa Hoa quả xuống bàn rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, nói:
- A Dư, chiều anh đưa em đi cắt tóc được không.
Lạc Dư nghi hoặc, cắt tóc? Để làm gì a, cậu thấy như thế này cũng không tệ mà. Cậu định quay sang hỏi anh thì thấy anh đang dùng ánh mắt mong chờ nhìn mình.
Thôi kệ, chỉ cần Hàn Dật vui là được. Lạc Dư gật đầu rồi không nói gì nữa mà tiếp tục xem ti vi.
Hàn Dật cong mắt, anh biết A Dư sẽ không từ chối anh mà.
Hai giờ chiều, Lạc Dư mắt nhắm mắt mở bị anh kéo đến tiệm cắt tóc.
Cậu cứng đờ ngồi nhìn người phụ nữ đang càm tóc cậu lên xem, người này rất xinh đẹp, nhưng, cậu, thật sự không thích cô ấy a.
Người phụ nữ nhận ra Lạc Dư đang bất an, cô ấy mỉm cười dịu dàng, ánh mắt lại như có như không liếc nhìn bộ dạng người lạ chớ gần của Hàn Dật nói:
- Nha, cái này phải bao lâu không cắt rồi a, mà cậu muốn cắt kiểu gì mới được, có cần xem mẫu không.
Hàn Dật lạnh nhạt liếc nhìn người phụ nữ, nói:
- Không cần thiết, cắt gọn gàng là được.
A Dư của anh rất đáng yêu, không cần quá cầu kì, như vậy sẽ làm mất đi nét tự nhiên của em ấy.
Người phụ nữ nhướn mày,quay sang nhìn cậu một chút rồi bắt đầu cắt.
20 phút sau,
- Oa..
- Đáng yêu quá đi..
- ..
Tất cả mọi người trong tiệm đều ngây người không rời mắt khỏi khuôn mặt của Lạc Dư, đáng yêu quá đi.
Ngay cả Hàn Dật cũng nhịn không được mà nhìn chằm chằm cậu. Anh không ngờ A Dư của anh mới chỉ thay đổi mỗi kiểu tóc thôi mà đã trở lên đẹp như vậy.