Hệ Thống Công Lược Anh Em Tốt

Chương 120: Chương 120




- Nghe hiệu lệnh của ta.

Lâm Minh Trạch dùng dị năng bao bọc một quả bóng hình bầu dục trong suốt rồi ném về phía trung tâm tinh cầu mẹ của đám trùng tộc,

- 3 2 1 TẤN CÔNG.

Giọng Lâm Minh Trạch vừa vang lên, mấy nghìn quân sĩ không một chút do dự dùng hết bảy phần dị năng tấn công vào quả bóng.

Những luồng ánh sáng khác nhau phóng tới nhưng quả bóng không hề hư hại gì ngay cả vết xước cũng không có, tất cả dị năng của mọi người đều bị nó hấp thụ sạch, trở thành một quả bóng lấp lánh, tuyệt đẹp.

Những luồng ánh sáng đủ mọi sắc màu càng ngày càng gần tinh cầu mẹ,

- Lùi lại.

Lâm Minh Trạch ra lệnh, 5 chiến hạm đồng loạt lùi lại mấy nghìn mét,

3

2

1

“ẦM”

Đoàng

Gào

Những âm thanh hỗn loạn vang vọng khắp vũ trụ, nữ vương trùng tộc cũng bị nổ chết, hàng vạn quả trứng trong lâu đài đều bị phá hủy, số lượng trùng tộc chết đã quá nửa.

- XÔNG LÊN.

5 chiếc phi hạm lấy tốc độ cực đại chạy tới, mấy ngàn người mặc cơ giáp từ trên cao nhảy xuống,

- Giết.

Tuy trùng tộc chết rất nhiều nhưng số lượng còn dư lại vẫn khiến người ta rợn tóc gáy, bọn chúng ùn ùn, hết lớp này đến lớp khác lao tới.

“Gào”

Keng

Ầm

Trung tâm liên bang tinh tế,

ting

Lạc Dư đang ăn thì thấy có tin gửi đến, cậu mở ra xem.

“...”

Tràng cảnh máu tanh trước mắt khiến cậu ngây người,

- A..A Trạch.

Lạc Dư mím môi, nước mắt không kìm được chảy xuống, Lâm Minh Trạch, ngươi có nhất thiết phải liều mạng như vậy không.

Đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên,

- A Dư, em nghe thấy đúng không.

Lâm Minh Trạch vừa chém giết vừa nói, Lạc Dư gật đầu,

- A Trạch..

Nhưng bên kia Lâm Minh Trạch không nghe thấy gì hết, bên ngoài quá ồn, hắn mỉm cười nhàn nhạt,

- A Dư... ta xin lỗi, xin lỗi, ta đã chọn tinh tế, chọn thế giới này...

Lạc Dư dùng tay che mắt, cậu biết phải làm gì đây, nên trách, nên hận hắn sao, nếu hắn vì một người nào đó bỏ rơi cậu thì đúng là đáng hận, nhưng...hắn, là vì hàng tỷ người trên hành tinh này...cậu có thể trách sao.

- A Dư, tha lỗi cho ta được không...đợi ta trở về nhất định, nhất định sẽ cho em một câu trả lời, đợi ta...được không.

Lạc Dư cười khổ, cậu nhẹ giọng:

- Được, ta đợi ngươi trở về.

Lâm Minh Trạch không nói tiếp, chính lúc này trên toàn tinh tế,

- Thiếu tướng...

- Lâm thiếu tướng.

- ...

Quang não mọi người đều xuất hiện trận chiến của mấy ngàn người Lâm Minh Trạch với đám trùng tộc, chỉ là...nó không có những lời thổ lộ nhẹ nhàng, sủng nịnh của Lâm Minh Trạch, những lời nói đó hắn chỉ nói riêng cho A Dư của hắn nghe mà thôi.

.....

- Cái gì thế này.

- Thủ trưởng, người bình tĩnh lại đã.

- Ngươi nói ta làm sao bình tĩnh được, tên Lâm Minh Trạch đó đúng là cáo già, tâm cơ thật sâu.

Cả hai người đều im lặng nghĩ cách, miếng mồi này dù thế nào đi chăng nữa thì họ nhất định phải cắn một miếng, dù không ăn được miếng nào thì họ cũng sẽ không để Lâm Minh Trạch được lợi.

Tại tinh cầu mẹ trùng tộc,

- Ầm...

- GIẾTTTT...

Mấy ngàn người lúc này đã giảm xuống một phần ba, lúc này họ thật sự phát điên rồi, người nào người nấy đều giống như ăn tiết gà, tất cả oán hận, thống khổ giống như hóa thành thực chất, tiếp thêm năng lượng cho bọn họ tàn sát số trùng tộc còn lại.

“A a a”

1 tiếng

3 tiếng

1 ngày

3 ngày

Số người sống sót chỉ còn lại chưa đến 2000, trùng tộc đã diệt sạch, niềm vui không thấy chỉ thấy trái tim đau nhức, nghẹn lại.

- Đưa những anh em hi sinh trở về thôi.

Lâm Minh Trạch siết chặt tay nhắm mắt nói, mọi người im lặng từ trong đám xã chết trùng tộc tìm kiếm những đồng đội đã hi sinh, không một ai trong số họ rơi nước mắt, những đau thương mất mát đều bị bọn họ nuốt ngược vào trong.

Họ không khóc nhưng những người trên khắp tinh tế đã rơi nước mắt, khóc thương cho những người anh hùng vì họ mà đánh đổi tính mạng.

Lúc mọi người lên chiến hạm rời đi thì kết nối cũng bị cắt đứt, Lâm Minh Trạch cùng mọi người từ xa nhìn lại tinh cầu bị máu nhuốm đỏ.

- Kết thúc rồi.

- Đúng vậy, kết thúc rồi.

5 chiếc phi hạm đi ngày một xa, họ quay lưng lại, không nhìn những thứ khiến họ nhớ lại, khiến trái tim họ rỉ máu, đau đớn.

Vừa rời khỏi phi hành khí Lâm Minh Trạch đã vội vàng chạy đi tìm Lạc Dư,

- A Dư, ta trở lại rồi.

Lâm Minh Trạch nhỏ giọng nói, hắn vẫn còn mặc trên người bộ cơ giáp chiến đấu, nơi hắn đi đến mọi người đều đồng loạt tránh đường.

Đột nhiên Lâm Minh Trạch dừng lại, giờ hắn mới phát hiện ra mình không biết Lạc Dư ở nơi nào, quản gia đã nói với hắn em ấy rời đi rồi.

- A Dư...

Lâm Minh Trạch đứng ngơ ngác,

- Lâm Minh Trạch.

Giọng nói quen thuộc vang lên khiến hắn không kịp phản ứng, cứng ngắc từ từ quay đầu nhìn lại,

- A..A Dư.

Mắt Lạc Dư đỏ lên,

tí tách

Lâm Minh Trạch nhảy khỏi cơ giáp, lao đến siết chặt cậu vào trong lòng, hắn nghèn nghẹn,

- A Dư, ta về rồi.

- Ừm.

- Sẽ không đi nữa.

- Ừm.

- Tôi yêu em.

- ....em....cũng vậy.

Mọi người xung quanh dường như đều trở nên mờ nhạt, trong mắt hai người đều chỉ phản chiếu gương mặt đối phương,

“Ưm”

Lâm Minh Trạch không nhịn được cuồng nhiệt hôn lên đôi môi đỏ mọng, mềm mại của Lạc Dư, cánh môi này, hương thơm này...

Hốc mắt Lâm Minh Trạch chảy xuống hai hàng nước mắt, nụ hôn của hắn từ điên cuồng dần chuyển sang dịu dàng, ôn nhu.

A Dư

A Dư của ta

Đời này, kiếp này ta nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với em, em chỉ có thể...là của một mình ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.