Vương Chi Hạo tức giận đứng dậy rời đi, mấy người bạn của cậu ta ngơ ngác, Vương Chi Hạo dạo này bị làm sao vậy a.
Vương Chi Hạo rời khỏi quán bar trở về nhà, chính bản thân cậu ta cũng không biết mình bị làm sao nữa, trong đầu lúc nào cũng hiện lên bóng dáng của tên lập dị Lạc Dư đó.
Cậu ta lăn qua lộn lại trên giường nhưng vẫn không ngủ được, cứ nhắm mắt lại thì khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Dư ngày hôm đó lại hiện lên rõ mồn một khiến cậu ta không tài nào đi vào giấc ngủ.
Vương Chi Hạo lầm bẩm:
Không lẽ mình bị tên đó bỏ bùa.
Mặc kệ Vương Chi Hạo bên này có như thế nào, Lạc Dư bên kia vẫn vui vẻ gọi video với Hàn Dật.
Lạc Dư chán nản nhìn bát mì tôm trên bàn ăn cách chỗ cậu ngồi không xa, cậu không muốn để Dật ca ca biết từ lúc anh rời đi thì cậu toàn ăn mì tôm với bánh ngọt trong tủ.
Lạc Dư sợ anh sẽ lo lắng cho mình, nhưng cậu thật sự không muốn ăn cái này a, cậu muốn ăn cơm Hàn Dật nấu cơ.
Lạc Dư phụng phịu, nói:
Dật ca ca, bao giờ anh mới trở về a, em nhớ anh.
Hàn Dật đau lòng nhìn Lạc Dư, anh rất muốn trở về nhanh một chút, nhưng công việc bên này thật sự quá nhiều, anh còn phải giải quyết những rắc rối của thằng em ruột anh - Hàn Phong gây ra.
Anh bây giờ ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, có thể tranh thủ một chút thời gian gọi cho Lạc Dư là tốt lắm rồi,muốn anh nhanh chóng trở về thì chỉ sợ không được a.
Hàn Dật một bên xử lí công việc trên máy tính, một bên nhẹ nhàng dỗ dành Lạc Dư:
Ngoan, A Dư đợi anh một khoảng thời gian nữa, anh sẽ nhanh về với em thôi.
Lạc Dư trầm mặc, cậu biết công việc của Hàn Dật rất bận không thể ở bên cậu mãi được. Nhưng cậu vẫn không nhịn được muốn anh giành thời gian cho mình nhiều hơn, cậu muốn ở gần anh a.
Lạc Dư vừa muốn mở miệng nói chuyện thì giọng Hàn Dật vang lên:
A Dư, anh có việc bận rồi, em đi ngủ đi sáng mai còn đi học. Anh cúp nha.
Lạc Dư há miệng, cuối cùng cậu cũng không nói gì mà chỉ gật đầu, cuộc gọi kết thúc. Lạc Dư ngẩn ngơ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đã tối om từ lâu, đôi mắt cậu dần đỏ lên, bây giờ trong nhà chỉ còn lại một mình cậu thôi a.
Đột nhiên một giọng nói vang lên khiến cậu giật nảy mình:
- / Kí chủ, cậu còn có tôi a, đừng quên bảo bảo chứ/
Lạc Dư bật cười, sao cậu lại quên mình vẫn còn có một con mèo mướp thúi a. Tâm trạng cậu lập tức vui vẻ trở lại, cậu túm lấy 250 đến trước mặt mình:
Ngoan, mèo mướp thúi để ta ôm mi một chút a.
250 hừ lạnh, nói:
- / thân thể của bảo bảo rất cao quý, không phải ai cũng có thể sờ mó đâu nha /
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng 250 vẫn để yên cho Lạc Dư ôm, nó chép miệng nói:
/ Kí chủ, cậu không cần đặt quá nhiều tình cảm đối với đối tượng công lược, dù gì chúng ta cũng sẽ có ngày phải rời đi dù sớm hay muộn/
Nó dừng một chút lại nói:
- / Lúc trước, tôi có dẫn dắt rất nhiều kí chủ, nhưng cuối cùng cũng không quá mấy người có thể đạt được mục đích ban đầu của mình/
/ Họ đều bị cuốn vào trong ân oán tình thù của các thế giới khác nhau, đến sau cùng thì cũng bị chính những chấp niệm đó hại chết, bị, hồn phi phách tán /
/ Cậu là kí chủ ngây thơ nhất mà tôi từng gặp, cũng là người mà tôi sợ gặp phải nhất, người như cậu, quá dễ tin người, như vậy sẽ rất dễ bị cuốn vào trong các thế giới, cuối cùng nhiệm vụ thất bại, bị mạt sát, không còn tồn tại trong tinh hà bao la này nữa/
Dứt lời, 250 liền im lặng không nói thêm câu nào nữa, nó để Lạc Dư tự ngẫm hiểu ra.
Lạc Dư nhấp môi, mèo mướp thúi nói không sai, cậu thật sự bị cuốn vào chuyện tình cảm với Hàn Dật, cậu hình như thích anh mất rồi.
Lạc Dư thở dài, còn mấy tháng nữa là cậu phải rời đi rồi, cậu, không nên như vậy mới phải, tình cảm cậu và Hàn Dật không thể kéo dài quá một năm.
Nếu cậu hoàn thành nó trước thời hạn thì một người có tính cách ngoại hình giống hệt cậu sẽ được phục chế ra và ở bên cạnh Hàn Dật đến suốt cuộc đời.
Còn nếu cậu thất bại, thì không chỉ linh hồn cậu, ngay cả thân thể này cũng sẽ tan biến. Cậu không muốn Hàn Dật đau khổ, không muốn chiếm được tình cảm của anh rồi lại biến mất không một dấu vết. Cậu không muốn, cậu thật sự không muốn.
Lạc Dư nhắm mắt lại, cậu biết mình phải làm gì rồi, cho dù cậu không muốn một người không phải là mình ở bên cạnh Hàn Dật đi nữa thì đây cũng là lựa chọn duy nhất. Cậu nhìn 250 nói:
Độ hảo cảm như thế nào rồi.
/ 89℅/
250 thấy kia chủ của mình đã hiểu ra được vấn đề thì thỏa mãn nằm ườn ra ghế. Lạc Dư ôm lấy nó, một người một mèo ôm lấy nhau cùng nằm trên ghế.
Lạc Dư thẫn thờ nhìn trần nhà, ánh mắt của cậu đã nhạt đi rất nhiều, tuy vẫn trong sáng như trước, nhưng trong đó lại chứa đựng một sự mất mát không thể bù đắp được, cậu, thật sự, không có lựa chọn nào khác sao.
Lạc Dư nhắm mắt lại, tâm trạng cậu cũng bình ổn lại rất nhiều. Cậu phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này và rời đi, cậu không muốn Hàn Dật đau khổ, cũng không muốn mình lún sâu thêm vào cái thứ gọi là tình yêu này nữa, nó, khiến cậu rất mệt mỏi.