Quân Minh Tịch nhấc bổng Lạc Dư lên, hắn ngồi xuống ghế sô pha để cậu ngồi trên người mình,
- A Dư, em tự làm đi.
Hắn nhếch miệng cười nói, Lạc Dư cảm nhận được cái thứ đang h*ng phấn chọc chọc vào người mình,
- Minh Tịch, ta..ta.
- Mau lên, ta không muốn nói lần thứ hai.
Lạc Dư nuốt nước bọt, cậu run run đưa tay xuống dưới kéo khóa quần Quân Minh Tịch,
- A.
Lạc Dư nhìn thứ hùng dũng đang chĩa thẳng vào mặt mình sợ hãi thốt lên, từ trước đến giờ toàn Quân Minh Tịch chủ động, cậu chưa từng tận mắt nhìn thấy thứ này của hắn bao giờ.
- Thật to.
- Ha ha.
Lạc Dư vô thức nói ra suy nghĩ trong đầu mình, đến khi nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Quân Minh Tịch thì cậu mới giật mình hồi thần.
- Ta..ta..
Lạc Dư ấp úng, mặt đỏ lên, Quân Minh Tịch cởi cởi từng cúc áo đưa tay vào trong bắt lấy một hạt đậu đỏ gẩy gẩy.
- A Dư, tiếp tục nào.
Hắn khàn giọng nói, Lạc Dư cắn răng kéo nốt chiếc quần nh* nhiễm một chút chất lỏng màu xanh ra, đại c*n được giải phóng, cái này sao có thể vào trong được a.
- Minh Tịch.
Quân Minh Tịch vùi đầu cắn mút, da th*t Lạc Dư xuất hiện những quả dâu tây chói mắt.
- Đừng dừng lại.
Lạc Dư sắp khóc đến nơi, phải làm sao với cái thứ này đây. Quân Minh Tịch bất đắc dĩ:
- A Dư, chỗ đó của em rất mềm, đâm thẳng vào không có vấn đề gì đâu.
Lạc Dư không tin, thứ này cho vào chỗ đó không có vấn đề mới là lạ đó.
- Ngươi có phải đàn ông không a, to như vậy, muốn giết người à.
Quân Minh Tịch nhịn cười,
- Để ta làm mẫu.
Hắn nhấc Lạc Dư lên điều chỉnh vị trí chính xác rồi nói:
- Ngồi xuống.
- Không.
Lạc Dư trừng mắt nói, Quân Minh Tịch nhếch miệng, hắn giữ chặt eo cậu,
Phập
- A.
Lạc Dư hét lớn, thứ đó một đường đâm thẳng vào nơi sâu nhất khiến cậu trực tiếp b*n ra.
Quân Minh Tịch híp mắt hưởng thụ,
- A Dư..A Dư..
- Đừng, ta vừa mới ra.
Lạc Dư yếu ớt nói, Quân Minh Tịch giữ chặt eo cậu từ dưới thúc lên,
Bạch bạch
“...”
Đến lúc Lạc Dư tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau, Quân Minh Tịch cũng đã rời đi từ bao giờ, chỉ còn lại một mình cậu trong nhà.
- Ây za, tên đáng chết, đau chết ông rồi.
Lạc Dư một tay đỡ eo bước xuống giường,
Leng keng
Cậu cúi đầu nhìn, sắc mặt tối sầm lại,
- Quân Minh Tịch, ngươi nghĩ chỉ bằng cái dây xích bé tẹo này có thể giữ được ta sao.
Lạc Dư cười lạnh, cậu ngồi lại giường, hai tay cầm lấy sợi dây xích muốn phá bỏ nó.
“...”
Hộc hộc
Lạc Dư lau mồ hôi, dị năng của cậu chưa gì đã bị thứ này hút mất 3 phần rồi.
- Ưm..
Lạc Dư mệt lả dưới thân lại còn truyền đến từng đợt đau nhức khiến cậu ngã nhào xuống giường,
- Mệt quá đi, muốn ngủ.
Lạc Dư nhắm mắt lại, bấy tri bất giác ngủ thiếp đi.
Quân Minh Tịch trở lại thấy Lạc Dư ngoan ngoãn ngủ trên giường thì không nhịn được cong mắt cười, hắn nhìn sợi xích bị kéo dãn ra lẩm bẩm:
- Thứ này đúng là đồ tốt a.
Thẩm Nhạc từng nói cho hắn biết trong căn cứ có một con tang thi lúc trước là thở rèn, bây giờ lại có thêm dị năng hệ kim. Thứ này là hắn nhờ tên đó chế tạo giúp, chậc, người này xứng đáng được thưởng.
Rào rào
Quân Minh Tịch vào nhà tắm tẩy rửa thân thể, hắn thay một bộ quần áo sạch sẽ vào bếp chuẩn bị bữa tối.
- A Dư ~ dậy đi nào.
- A?
Lạc Dư mơ hồ mở mắt ra,
- Minh Tịch...ôm ôm.
- Được.
Quân Minh Tịch sủng nịnh ôm lấy Lạc Dư đưa cậu đi rửa mặt.
- Thế nào, tỉnh táo chưa.
Lạc Dư dụi mắt, cậu ủy khuất:
- Quân Minh Tịch, sao ngươi lại xích ta lại, ta cũng đâu phải sủng vật của ngươi a.
Mắt Quân Minh Tịch hơi nhúc nhích, hắn cười dịu dàng:
- Xin lỗi,là do ta sợ.
- Ngươi thì sợ cái gì a?
Lạc Dư nghi hoặc, Quân Minh Tịch hít hà, ngửi hương vị quen thuộc trên người cậu nói:
- Ta sợ em sẽ bỏ rơi ta, sợ em không cần Tịch đại vương nữa.
Lạc Dư cứng đờ, trái tim cậu nhói lên, vô cùng khó chịu.
- Ta sẽ không đi đâu hết, mãi mãi ở bên ngươi mà.
Lạc Dư ôm chặt lấy Quân Minh Tịch,
- Hôm qua ta cảm nhận được ở đây tồn tại thực vật biến dị nên chạy lên núi xem thử, không phải ta bỏ ngươi đi đâu.
Dừng một chút lại vui vẻ nói:
- Minh Tịch, đi, ta đưa ngươi đi xem thứ này.
Lạc Dư kéo Quân Minh Tịch vào rừng một đường đi đến nơi cao nhất.
“Mạn đằng “
Lạc Dư mặc niệm, những sợi dây tưởng chừng như đã chết đang quấn quanh cây cổ thụ bắt đầu ngọ nguậy,
'Chủ nhân'
- Minh Tịch, ngươi xem, tiểu đệ mới của ta đó.
Mạn đằng tạo thành một chiếc võng để hai người ngồi lên, Quân Minh Tịch kinh ngạc,
- Nó hiểu chúng ta nói gì sao?
Lạc Dư hồn nhiên gật đầu,
- Đúng đó, nhưng nó không nói được, bọn ta thông qua tinh thần lực nói chuyện, thế nào, ta giỏi lắm đúng không.
Mắt Lạc Dư sáng lấp lánh cầu khen ngợi, Quân Minh Tịch bật cười nhéo mũi cậu:
- A Dư của ta là tuyệt nhất.
Xem ra hắn hiểu lầm A Dư rồi, phải bồi thường em ấy thật tốt a.
- A Dư.
- Hả?
Quân Minh Tịch lại bắt đầu giở trò,
“BỐP”
- Quân Minh Tịch, ngươi cút đi cho ta.
Đang yên đang lành lại lên cơn động duc, Lạc Dư đỏ mặt, mạn đằng tuy là thực vật nhưng nó có tư duy a,
- Đi về.
Lạc Dư phồng má, Quân Minh Tịch nheo mắt cười,
- Được, về “ăn” tối thôi.