Lạc Dư nằm bẹp dí trên giường nhìn Hàn Dật đang thay quần áo, lầm bầm nói:
- Em cũng muốn đi học a.
Hàn Dật quay đầu lại nhếch môi:
- Em đứng lên được sao.
Lạc Dư cứng người,cậu xoa xoa eo không thèm nói chuyện với Hàn Dật nữa mà nằm xuống chùm chăn che kín người, sao một ngày rồi mà cậu vẫn cảm thấy đau vậy nè, đặc biệt.. đặc biệt là cái chỗ đó a.
Hàn Dật cong môi cười vui vẻ, anh khoác áo lên tiến đến bên giường ôm lấy cả chăn lẫn người nói:
- A Dư, anh đi học nha.
Nói xong anh đứng dậy mở cửa rời đi,hôm nay có chuyện vui a,anh không muốn bỏ lỡ tuồng kịch hay nha.
Anh ngồi bên cạnh Vương Chi Hạo nhìn người con trai đang đứng trên bảng nheo mắt cười nguy hiểm.
Hàn Phong nhướn mày cười như không cười nhìn Hàn Dật, chậc, anh trai cậu nhì chẳng khác gì một kị sĩ bảo vệ tiểu công chúa a, đáng tiếc, tiểu công chúa này lại là một thằng đàn ông, haha.
Anh ta hứng thú nhìn Vương Chi Hạo, tên này có mị lực gì để “ anh trai tốt “ của mình chết mê chết mệt a.
Vương Chi Hạo đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, cái quái gì vậy, cậu ta liếc nhìn xung quanh, không có gì a.Vương Chi Hạo gãi đầu nhìn ra bên ngoài lèo nhèo:
- Lạc Dư chết tiệt, vậy lại chốn đi đâu rồi chứ không biết.
Đột nhiên,
- Bạn học bàn thứ tư cạnh cửa sổ đứng lên cho tôi biết đám án của phương trình hóa học này.
Vương Chi Hạo vẫn ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài, không phản ứng lại lời của Hàn Phong.
Hàn Phong khuôn mặt co quắp lại, anh ta đen mặt, tên này là đang xem thường mình sao. Hàn Phong cười nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt, anh ta lạnh lùng “ hừ “ một tiếng nhìn Hàn Dật đang nhếch miệng cười vui vẻ, anh ta chỉ vào Hàn Dật nói:
- Cậu trả lời cho tôi câu này.
Hàn Dật cong môi, cũng không phản kháng mà đứng lên đưa ra đáp án của mình. Lúc này Vương Chi Hạo mới quay sang nhìn, cậu ta tò mò nhìn người khiến ngay cả cái tên Hàn Dật khó ở này cũng phải nghe theo.
Nhận ra ánh mắt tìm tòi đánh giá của Vương Chi Hạo, ý cười bên môi Hàn Phong chợt ẩn chợt hiện, con mồi của anh ta dường như cũng chẳng có gì đặc biệt a.
Hàn Phong hướng mắt về phía Vương Chi Hạo nhìn tới, ánh mắt anh ta híp lại có chút tức giận, hóa ra Vương Chi Hạo từ lúc nào đã quay đầu nhìn đi chỗ khác rồi. Ánh mắt Hàn Phong lóe lên tia sáng thích thú, chậc, anh ta nghĩ lại rồi, con mồi này cũng không tệ, ít nhất,cũng không khiến anh ta mất đi hứng thú quá sớm.
Vương Chi Hạo nhìn từ trên xuống dưới tên thầy giáo mới này của mình, cậu ta khẽ gật đầu, hừm, cũng đẹp trai đó, nhưng mà... hứ, cũng không bằng cậu ta được nha, Vương Chi Hạo cậu ta là soái khí nhất, ngay cả tên Hàn Dật kia so ra vẫn kém cậu ta một đoạn a, hừ hừ.
Hết giờ, Hàn Phong nhấc mày gọi:
- Bạn học Vương Chi Hạo hết giờ đến chỗ tôi lấy bài tập về cho các bạn.
Vương Chi Hạo trợn mắt chỉ chỉ vào mình nói:
- Tôi, tôi...
Hàn Phong không để ý đến cậu ta mà đi thẳng ra bên ngoài. Anh ta vô cùng tin tưởng vào khả năng của mình, một tên Vương Chi Hạo mà thôi, anh ta không tin cậu ta có thể cưỡng lại mị lực của mình. Hơn nữa, cậu ta chẳng phải là gay sao, haha...
Hàn Phong đi vào phòng làm việc của mình ngồi xuống đợi. Tiếng trống tan học vang lên, mười phút, hai mươi phút,.... Hàn Phong hít sâu một hơi đè nén cơn tức đang muốn bùng phát trong lồng ngực. Anh ta cố nghĩ một lí do thích hớp cho Vương Chi Hạo, có thể cậu ta đang trực nhật lớp, cũng có thể có việc bận gì đó, lát nữa mới đến được....
Anh ta tiếp tục đợi,
Một bên khác, Vương Chi Hạo đang thản nhiên ngồi trong xe vừa ăn vừa nghịch điện thoại, cậu ta dường như đã quên mất cái gì đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nhớ ra rốt cuộc là mình quên cái gì.
Vương Chi Hạo vò đầu mình thành tổ quạ, thôi kệ đi, dù gì cũng chẳng nhớ ra là quên cái gì, chơi game trước đã.
Một tiếng..
Ba tiếng..
..
Trời bên ngoài đã tối om, Vương Chi Hạo cũng đã trở về nhà mình, cũng chỉ có một mình Hàn Phong vẫn cố chấp chờ đợi, anh ta không thể nào ngờ được tên Vương Chi Hạo này vậy mà dám... mà dám bỏ quên anh ta.
Hàn Phong u ám rời khỏi trường, Hàn Dật nghe những gì thám tử báo lại mà có xúc động muốn cười to, em trai này của anh thật quá tự tin vào bản thân mình quá rồi a.
Lạc Dư bước nhẹ đến bên Hàn Dật ngó đầu nhìn anh, nói:
Dật ca ca, anh có chuyện gì vui sao.
Hàn Dật ôn nhu nói:
A Dư, sao em lại ra đây a, hết khó chịu rồi?
Lạc Dư gật gật đầu, nói:
Không khó chịu như lúc sáng nữa, đỡ hơn nhiều rồi, mai em có thể đến trường được rồi, không phải làm phiền anh nữa a.
Hàn Dật cười gian xảo, anh ôm lấy Lạc Dư hôn lên môi cậu, nói:
Nha, đỡ rồi sao, vậy... chúng ta tiếp tục chuyện còn dang dở a.
Hàn Dật ngậm lấy một bên tai cậu khẽ gặm nhấm, anh hôm trước vẫn chưa ăn no a, hơn nữa.... Hàn Dật cười cười, anh còn muốn tranh thủ thời gian này đá cả hai tên phiền phức, Vương Chi Hạo và thằng “ em trai tốt” Hàn Phong của anh đi thật xa a, không thể làm phiền anh và Lạc Dư được nữa.