Vũ Nhiên khóc không ra nước mắt, nhưng nó vẫn phải cam chịu ngồi xuống, a, vỏ mít chết tiệt, mi chọc vào chỗ không nên chọc rồi biết không.
Lạc Dư cười cong mắt, đột nhiên
“ting tong”
Lạc Dư ra mở cửa, cậu nhìn người con gái đứng bên ngoài sắc mặt vừa mới tốt một tí thì lại biến đen.
Vân Mộng Y cầm túi thức ăn trên tay cười cười, cô ta nhìn thấy Lạc Dư thì híp mắt nhàn nhạt nói:
- Xin chào, tôi có thể gặp Nhiên Nhiên nhà cậu được không.
Lạc Dư nhếch môi,
- Được thôi.
Cậu tránh ra để Vân Mộng Y vào, cậu khoanh tay đứng một bên nhìn cô ta quấn lấy Vũ Nhiên lấy lòng.
Vũ Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, hắn quay đầu sang chỗ khác không nhìn Vân Mộng Y, huhu, sao ả đàn bà này cứ bám lấy hắn, không lẽ cô ta không thấy ánh mắt giết người của ai đó sao.
- Nhiên Nhiên, sao ngươi lại bị đối xử như vậy chứ, hừ, đúng là chỉ có những kẻ độc ác mới làm ra được chuyện thương thiên hại lý như này a.
Mặt Vũ Nhiên nhăn thành quả khổ qua, nó dùng ánh mắt cầu xin nhìn Vân Mộng Y, đừng nói nữa, đừng nói mà, nó nguyện ý chịu trừng phạt a.
Lạc Dư cười lạnh, Vân Mộng Y, cô làm sao biết được tên này đã làm gì với ta, quỳ vỏ mít còn nhẹ chán.
Lạc Dư hừ một tiếng, nói:
- Vân tiểu thư, cô và Nhiên Nhiên cứ từ từ “tâm sự”, tôi có chút chuyện vào trong kia một chút.
Vân Mộng Y gật gật đầu, Lạc Dư trước khi đi quăng cho Vũ Nhiên một ánh mắt sắc lẹm, cậu giơ hai ngón tay lên, ngươi dám vượt tường cẩn thận ta cắt của quý ngươi.
Vũ Nhiên mếu máo, chân theo bản năng khép lại, sao tên này cứ thích cắt cái đó của hắn vậy a, cắt đi sau này cậu còn có tính phúc mà hưởng sao.
Vân Mộng Y liếc mắt thấy Lạc Dư đã thực sự rời đi thì mới xoa xoa lông Vũ Nhiên nói:
- Nhiên Nhiên, có phải tên Lạc Dư đó bắt nạt ngươi đúng không, đừng sợ, ta nhất định đem ngươi rời đi.
Vũ Nhiên nhíu mày, ả đàn bà này nổi cơn điên gì a, hết làm cho Lạc Dư giận, bây giờ lại muốn chia cắt hắn với cậu, đúng là thích tìm đường chết mà.
Vân Mộng Y thấy Vũ Nhiên không phản ứng thì khẩn trương nói:
- Nhiên Nhiên, ta đưa ngươi đi, ta...
Cô ta còn chưa nói hết thì Vũ Nhiên đã mất kiến nhẫn ngoạm lấy cổ áo cô ta nhấc lên, mở cửa,
“ầm”
Hắn ném cô ta ra ngoài rồi đóng cửa lại, phiền phức.
Lạc Dư ở bên trong lén lút thò đầu ra hóng kịch từ đầu đến cuối, cậu vuốt cằm, chậc châc, bạo lực quá a, nhưng mà cậu thích, hì hì.
Lạc Dư bước ra ho khụ một tiếng, cậu nhìn Vũ Nhiên nói:
- Vào ăn thôi.
Vũ Nhiên mở to mắt, Lạc Dư tha thứ cho hắn rồi sao, nhưng đó chỉ có thể là mơ thôi, Lạc Dư nói xong liền cho hắn một gáo nước lạnh:
- Ăn xong ra đây ngồi tiếp.
Lạc Dư dừng một chút lại nói:
- Ngươi phải biết ơn vì ta đã không bắt ngươi phải quỳ a.
Vũ Nhiên đau khổ, quỳ còn tốt hơn cái này nhiều, rõ ràng Lạc Dư đang chơi hắn a. Nhưng biết làm thế nào được, Vũ Nhiên thầm nói:
“ Thôi vậy, đằng nào cậu ta sau này cũng là vợ mình, vợ thì phải chiều a, hắn không muốn sau này phải ngủ dưới đất đâu, haiz”
*****
Ba năm kể từ khi Lạc Dư đến đây,
Cậu có chút tức giận đá con ngao đang đè lên người mình nói:
- Con ngao đáng chết, ngươi xuống khỏi người ta mau lên.
Vũ Nhiên sủa một tiếng nhưng vẫn mặt dày mày dạn đè lên người Lạc Dư không chịu đứng lên.
Lạc Dư nghiến răng, ba năm nay cậu bị con ngao này chiếm tiện nghi không biết bao nhiêu lần, aaaa, đặc biệt cái kì động dục của nó, cậu bị nó “ăn” sạch, hơn nữa còn không phải một lần. Nếu không phải hắn là đối tượng công lược thì cậu đã đem nó đi thiến luôn rồi.
Còn nữa, tên này từ lúc biết cậu nói như vậy chỉ để dọa dẫm thôi thì càng được nước lấn tới, ví dụ như bây giờ.
- Gâu..
Vũ Nhiên liếm láp mặt Lạc Dư, nó cúi đầu ngửi ngửi hương thơm trên người cậu rồi thỏa mãn híp mắt lại.
Lạc Dư chán nản, lúc trước rõ ràng là cậu bắt nạt tên này mà, giờ thì....
***
Mặt trăng lên cao, trong phòng Lạc Dư lúc này đột nhiên lóe lên ánh sáng xanh, tứ chi Vũ Nhiên thu nhỏ lại, lớp lông màu đỏ nâu trên người cũng biến mất thay vào đó là làn da màu cổ đồng, Vũ Nhiên, trưởng thành rồi.
Vũ Nhiên mở mắt ra ngồi dậy, mảnh chăn phủ trên người cũng rơi xuống để lộ ra những thớ thịt rắn chắc. Hắn trần truồng ôm lấy Lạc Dư, Vũ Nhiên thở nhẹ ra, xúc cảm thật tốt.
Nhật nguyệt đem lại cho Vũ Nhiên sức mạnh to lớn nhưng lại rất khó kiểm soát, hắn phải rời đi, phải trở về Vũ gia nhất tộc làm lễ trưởng thành, nếu không, hắn nhất định không chịu được mà chết đi.
Vũ Nhiên mổ mổ lên môi Lạc Dư nhỏ giọng:
- A Dư, đợi ta 5 năm, 5 năm sau ta sẽ trở lại và... cưới ngươi.
Nói xong hắn liền đứng dậy, cơ thể lóe sáng hoa trở lại hình dạng một con ngao Tây Tạng rồi biến mất. Vũ Nhiên không biết, Lạc Dư vốn không có ngủ, cậu biết hôm nay là ngày hắn hóa người làm sao có thể ngủ được chứ, những lời hắn nói cậu đều nghe được, Lạc Dư lẩm bẩm:
- Nhiên Nhiên, ta đợi ngươi quay lại.