Lạc Dư mơ hồ nhìn bản thân qua cánh cửa kính sát đất, bộ dáng dam loạn thật khiến người ta không chịu nổi.
Nhưng thứ làm Lạc Dư hoảng hốt đó là...cậu, đang, làm với không khí. Lạc Dư quay đầu lại nhìn, Mặc Diễm vẫn đang ở trên người cậu làm đến không biết trời đất gì.
- Mặc Diễm, ưm,...
Lạc Dư vòng tay ôm lấy cổ Mặc Diễm, hai chân bị Mặc Diễm đặt lên vai, cơ thể bây giờ giống như đang cậu lơ lửng trên không trung vậy.
- Á...Mặc Diễm, đừng chạm vào đó.
Mặc Diễm mổ mổ lên môi Lạc Dư, hắn bế xốc cậu lên đi vào nhà tắm,
- A Dư, em nhìn xem mình trở thành dam phụ rồi kìa.
Lạc Dư lắc đầu, Mặc Diễm bật cười,
- Ta có nên quay phim lại không nhỉ,
Mặc Diễm làm ra vẻ suy nghĩ,
- Ừm, nhưng máy quay sẽ không thu được hình ảnh của ta, nếu đã như vậy,...không phải em sẽ thành tự mình “an ủi” sao.
“A”
Mặc Diễm thúc mạnh, hắn bế cậu giống tư thế cho trẻ con đi vệ sinh, từng cú thúc đều vào tận sâu bên trong t** điểm,
“A đừng,...dừng lại”
Mặc Diễm vừa đi tìm máy quay vừa nói,
- Đừng dừng lại, được thôi, tôi nhất định sẽ làm chết em.
“phập”
“phụt”
Mặc Diễm cuối cùng cũng tìm thấy một cái máy quay, hắn đặt nó ngay nơi hai người gắn kết rồi bắt đầu điên cuồng động.
“phụt”
“nhóp nhép”
“bạch bạch”
Nơi nhầy nhụa bên dưới đều bị camera quay lại, Mặc Diễm bất mãn,
- A Dư, nhiều nước quá, dính hết lên máy quay rồi.
Mặc Diễm lau sạch sẽ máy quay rồi đưa lên quay gương mặt ửng đỏ mê người của cậu,
- A Dư, kêu lớn lên.
“A”
Máy quay làm việc hết công suất đem những thứ tuyệt đẹp đều thu vào trong máy.
Sáng hôm sau,
Lạc Dư mơ màng bị tiếng hét làm giật mình tỉnh lại, cậu ngơ ngác nhìn xung quanh,
- Có chuyện gì vậy a.
Chiếc điều khiển bay lơ lửng trên không trung,
chiếc ti vi trong phòng phát “trận chiến” ác liệt tối hôm qua, mặt Lạc Dư đỏ rực,
- Mặc Diễm, cậu tắt ngay đi cho tôi.
Mặc Diễm đặt chiếc điều khiển xuống quay đầu qua nhìn cậu,
- A Dư, em tỉnh rồi sao.
Lạc Dư đen mặt,
- Tôi nói tắt nó đi.
Mặc Diễm nhếch miệng cười, hắn bước đến bên cạnh chiếc ti vi ngón tay khẽ di chuyển chạm vào chính giữa “nụ hoa” tuyệt đẹp,
- A Dư, nhìn chỗ này, đẹp lắm đúng không.
Lạc Dư run lên, cậu chui vào trong chăn sắc mặt thay đổi đủ loại màu sắc,
- MẶC DIỄM, TẮT ĐI.
Mặc Diễm chỉnh âm lượng to thêm chút nữa,
“ưm a~..”
“ Mặc Diễm, nhanh hơn, nhanh hơn nữa”
“Bốp, bốp, tiểu dam đang”
“Á”
“...”
Mặc Diễm nổi lên phản ứng, thứ bên dưới trướng đau, hắn đi đến bên cửa sổ kéo rèm vào, dù không bị ảnh hưởng nhưng hắn vẫn không thích ánh sáng một chút nào.
“soạt”
Mặc Diễm hất chiếc chăn trên người Lạc Dư qua một bên,
- A Dư, chúng ta làm thêm trận nữa đi.
- Không, cút.... A, ưm...
Mặc Diễm không mặc đồ cho Lạc Dư, hắn thích chạm vào da thịt cậu, thích ngắm bộ dạng cậu khi không mặc gì cả.
Mặc Diễm hôn lên môi Lạc Dư, hắn sợ cậu đau nên thò tay xuống muốn nới lỏng ra một chút, ánh mắt Mặc Diễm lóe lên tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng chuyển thành vui sướng,
- A Dư, em có phản ứng.
Lạc Dư xấu hổ lấy gối che kín mặt, Mặc Diễm lật úp người cậu lại từ đằng sau tiến vào,
“phụt”
“Ân”
Mặc Diễm cuồng dã công thành, Lạc Dư giống như tướng lĩnh yếu ớt nằm im cho hắn muốn chơi thế nào thì chơi.
- Nhẹ một chút, ách, ưm...~
Những âm thanh dam đang không biết là do ti vi mở quá to hay tiếng r*n của Lạc Dư quá lớn vang vọng khắp căn phòng, ngay cả bên ngoài cũng loáng thoáng nghe thấy, đây là phòng cách âm a, tiếng kêu phải lớn như thế nào mà có thể chuyền ra bên ngoài được chứ.
- Mặt, mặt sau cũng muốn.
Lạc Dư hoàn toàn đắm chìm, cậu không biết những lời này đối với nam nhân là một đòn chí mạng, lão bà không được thỏa mãn, như vậy chẳng phải nói bọn họ bất lực hay sao,
“Chát”
Mặc Diễm tức giận,
- Tiểu dam đang, tôi nhất định sẽ làm em phải khóc lóc cầu xin tôi ngừng lại mới thôi.
“Phập phập”
“phụt phụt”
“A ưm..~”
....
Mặt trời dần ngả về tây, trong phòng vẫn một mảng điên cuồng,
- Mặc, Mặc Diễm, ta sai rồi, tha cho ta đi mà, huhu...
Hai l* nh* sưng tấy nhưng Mặc Diễm vẫn không ngừng ra ra vào vào, lần này hắn thật sự muốn đem Lạc Dư làm chế trên giường a.
Mặc Diễm để Lạc Dư ngồi thẳng lên, tư thế này khiến cậy gậy lạnh lẽo kia tiến vào nơi sâu nhất,
- Sai ở đâu.
Mặc Diễm khàn khàn nói, mắt Lạc Dư khóc đến sưng lên,
- Ta, ta không biết...
Cậu cúi đầu, tay nắm lấy vai Mặc Diễm,
- Mặc, ta đau.
Mặc Diễm thở dài, động tác dưới thân không ngừng lại,
- A Dư, cho ta 5 phút nữa, ta sắp ra rồi.
Lạc Dư đành phải phối hợp đung đưa, 5 phút sau,
- Mặc, 5 phút rồi.
“hộc hộc”
- Cho ta 5 phút nữa.
Lạc Dư bám víu lấy bả vai Mặc Diễm, lại qua 5 phút,
- Mặc Diễm...
- 5 phút nữa thôi.
“...”
Nửa tiếng sau,
Mặc Diễm đè Lạc Dư xuống dồn dập đâm chọc,
- A Dư, ta, ta tới.
“phụt”
Mặc Diễm thỏa mãn nằm xuống ôm lấy Lạc Dư,
- A Dư ~
Lạc Dư đẩy mặt hắn ra,
- Ta buồn ngủ.
- Được, chúng ta cùng ngủ.
Trên giường một người một quỷ nằm ôm nhau ngủ đến không biết trời trăng gì.