Cảnh Du hí hửng hôm nào cũng chạy đến chơi cùng hai tiểu bảo bối,
- Thỏ ơi, Xà ơi, hai đứa đâu rồi.
Lạc Dư không biết đặt tên nên hai đứa theo chủng tộc, một gọi Thỏ, một gọi Xà, như vậy rất dễ nhớ a.
Lâm Minh Trạch vừa nghe thấy tên Lạc Dư đặt cơ mặt không nhịn được co rút một trận, hắn suy nghĩ mãi rốt cuộc quyết định được, Thỏ sẽ tên là Lâm Minh Nhan, Xà sẽ tên là Lâm Minh Duật.
Trong mắt Thỏ con bộ dạng hớn hở vui vẻ của Cảnh Du từ lúc mới gặp đã biến thành một con chó khùng khùng điên điên, nó không thèm để ý đến cậu ta.
- Rè rè..
Ngược lại, Lâm Minh Duật rất thích Cảnh Du, nó rất thích bộ dạng ngây thơ, bị người ta bán còn giúp đếm tiền của cậu ta a, hì hì.
- Oa, tiểu Xà nhi, qua đây nào.
Cảnh Du rất muốn ôm Lâm Minh Nhan nhưng nó lạnh lùng y như Lâm Minh Trạch, lại còn bá đạo, thích đánh người như Lạc Dư, cậu ta không dám.
- Haiz..
Cảnh Du khổ sở, sao ngay cả đứa nhóc mới sinh cậu ta cũng không đấu nổi a, còn bị nó dọa sợ nữa chứ.
- Rè rè ( Đừng buồn)
Lâm Minh Duật an ủi cậu ta, Cảnh Du cảm động suýt nữa thì khóc,
- Vẫn là Xà nhi thương ta nhất...hức..hức.
Lâm Minh Duật cũng giả vờ đáng thương khóc cùng cậu ta,
- Oa rè rè..
- Ngoan, tiểu Xà nhi không khóc nha.
- Rè rè ( đừng khóc)
- Ừm, không khóc, không khóc nữa.
Đột nhiên đầu óc Cảnh Du quay cuồng, cả người phát sốt,
“Rầm”
Cảnh Du không rõ nguyên do bất tỉnh, Lạc Dư lo lắng đưa cậu ta đến bệnh viện rồi gọi điện cho Lăng Triệt,
- Đến bệnh viện XXX.
Lăng Triệt chưa hiểu chuyện gì thì Lạc Dư ngắt máy, hắn bất đắc dĩ bỏ đống đồ nghiên cứu trong tay xuống chạy đến bệnh viện.
- Có chuyện gì vậy.
Lăng Triệt nghi hoặc hỏi, Lâm Minh Trạch kéo hắn ra một chỗ nói:
- Sao giờ cậu mới đến vợ cậu đột nhiên ngất, chúng tôi đưa cậu ta đến đây, vẫn còn đang trong phòng cấp cứu.
- ...
Lăng Triệt sững người, hắn nhìn căn phòng đóng chặt lẩm bẩm,
- Du Du.
Ba tiếng sau, đèn phòng cấp cứu đóng lại, bác sĩ ra bên ngoài nhìn ba người,
- Ai là người nhà của bênh nhân.
- Là tôi/ là tôi.
Lạc Dư dùng ánh mắt giết người nhìn Lăng Triệt, hắn cũng chẳng để ý, lo lắng,
- Bác sĩ, em ấy thế nào rồi.
Bác sĩ cân nhắc một chút rồi nói,
- Bênh nhân thuộc một trong số những trường hợp đặc biệt, cậu ấy bị sốt là do phân hóa lần hai, hơn nữa, cậu ấy có thai rồi.
“...”
“...”
“...”
- Mang thai.
Lăng Triệt mở to mắt tràn đầy vui sướng, hắn bắt lấy bả vai bác sĩ lắc lắc,
- Thật sao, em ấy mang thai,..chắc chắn, là con tôi, chắc chắn là vậy.
Lạc Dư chán ghét nhìn hắn, cậu hừ một tiếng, hỏi bác sĩ,
- Như vậy thì lúc nào cậu ấy mới có thể tỉnh lại.
- Ừm, trong hôm nay có thể tỉnh.
Lạc Dư bị Lăng Triệt đẩy ra, hắn nhìn Lâm Minh Trạch nói:
- Cậu đưa vợ cậu về trước đi, Du Du có tôi ở đây là được rồi.
Lâm Minh Trạch gật đầu, hắn chưa để Lạc Dư kịp phản đối thì đã cúi xuống hôn cậu tới tấp,
“Ưm ưm”
Lâm Minh Trạch cuốn lấy lưỡi Lạc Dư chơi đùa,
- Lâm..Lâm Minh Trạch.. ưm.
Lạc Dư mềm nhũn, cả người không còn chút sức lực bị tên kh*n nạn nào đó lôi đi.
- Về thôi, chuyện nhà người ta xen vào làm gì.
Lăng Triệt nhìn hai người nhếch môi, hắn mở cửa bước vào, hắn muốn xem xem Du Du bị hắn đánh dấu chưa, nếu chưa thì nhân lúc em ấy chưa tỉnh làm luôn một thể.
Cảnh Du ngơ ngác nhìn xung quanh, bệnh viện sao, cậu ta sờ sờ cổ lầm bầm,
- Sao cổ và “bông hoa “ của mình nó đau thế nhỉ.
Lăng Triệt mở cửa bước vào,
- Du Du, em tỉnh rồi.
Cảnh Du gật gật đầu,
- Là ngươi đưa ta đến đây sao.
- Ừm.
Cảnh Du cứ thấy quai quái, sao hôm nay cậu ta không những không thấy ghét tên này mà còn có chút muốn lại gần hắn a.
Lăng Triệt quyết định không nói cho cậu ta biết.
6 tháng sau,
Cảnh Du khó chịu sờ sờ bụng,
- Lăng Triệt, sao bụng ta càng ngày càng to vậy.
Rõ ràng cậu ta ăn rất ít mà. Lăng Triệt cười híp mắt,
- Để ta đưa em đến bệnh viện khám thử.
Tính thời gian thì cũng sắp đến ngày sinh rồi a. Vừa vào viện được mấy ngày, đột nhiên Cảnh Du lại cảm thấy đau bụng,
- A a a.
Cậu ta không nhịn được hét lên, Lăng Triệt thấy vậy lấp tức gọi bác sĩ,
- Mau chuẩn bị phòng sinh.
4 tiếng sau,
- A a oe...
- Oe...
Cảnh Du mơ hồ nhìn hai con một chó một báo, cậu ta cuối cùng cũng hiểu ra,
- Lăng Triệt, ta nhất định sẽ thiến cái đó của ngươi.
Thời gian dần trôi qua, mấy đứa nhỏ cũng dần lớn lên, bốn đứa đều đã phân hóa,
Lâm Minh Nhan - omega
Lâm Minh Duật - Alpha
Lăng Tư Vũ ( Chó con) - omega
Lăng Tư Mặc ( báo đen) - Alpha.
- Cút.
Lâm Minh Nhan chán ghét hất cái thứ đang bám dính trên chân mình ra,
- Lăng Tư Mặc, ta nói cho ngươi biết, ngươi mà không tránh thì đừng trách tại sao ta lại đánh chết ngươi.
Lăng Tư Mặc điếc không sợ súng, chu môi làm nũng,
- Nhan Nhan, đừng như vậy mà.
Ánh mắt Lăng Tư Mặc lóe lên tia sáng xảo quyệt, hắn vô liêm sỉ tuyên bố,
- LÂM MINH NHAN, TA MUỐN CƯỚI NGƯƠI.
Hắn hét lớn, tất cả mọi người trong nhà đều nghe thấy, Lạc Dư đang uống trà với Cảnh Du giật mình, Lâm Minh Trạch đen mặt từ trong bếp chạy ra, hắn hét lên,
- LĂNG TƯ MẶC, TA KHÔNG BAO GIỜ GẢ NHAN NHAN CỦA TA CHO NGƯƠI, NGƯƠI BIẾN CHO TA.
Lạc Dư không biết phải nói gì, cậu nhìn Lâm Minh Trạch cầm cái chổi chạy ra ngoài sân đỡ trán, Cảnh Du cười ha ha,
- Không hổ là con trai Cảnh Du này, hè hè.
Lâm Minh Duật thấy cha lớn cầm gậy ra, hắn nhanh nhẹn kéo Lăng Tư Vũ trốn đi.
- Vũ nhi, mau qua đây.
Lăng Tư Vũ hí hửng chạy theo,
“Cạch”
- Tiểu Xà, ngươi khóa cửa làm gì a, mau lên, mở he hé ra ta muốn xem “phim hành động”
Lâm Minh Duật vứt bỏ bộ dạng ủy khuất lúc đầu, hắn cười gian manh,
- Vũ nhi muốn xem phim hành động sao?
Lăng Tư Vũ gật đầu lia lịa,
- Muốn, muốn.
Lâm Minh Duật cười, hắn bế Lăng Tư Vũ đặt lên giường.
- Ta cho em cái này, nó hay hơn phim ngoài kia nhiều, mà còn rất s.ư.ớ.n.g nha.
- Phim gì a.
- Em sẽ sớm biết thôi, vì...
Lâm Minh Duật ghé sát vào tai Lăng Tư Vũ nói:
- Vì em là nhân vật chính trong đó mà.
“???”
Trong phòng vang lên những âm thanh kì quái,
“Ư...đừng chạm chỗ đó”
“Ngoan, Vũ nhi..mau l.i.ế.m nó”
Lâm Minh Trạch nghe thấy, hắn cười gian, Lăng Triệt ơi Lăng Triệt, lần này ngươi mất con rồi.