Sau đó thì hắn cũng không yên ổn với bà cô dạy bộ môn Toán...
“ Từ khi nào mà đẹp trai cũng có tội hả trời....”
Mặc dù hắn có thành tích học tập nổi bật mà bà cô này vẫn muốn phụ đạo cho hắn...
Cảm thấy cái lí do quá củ chuối đi trong khi cố mê hoặc hắn ta, có điều trừ bộ ngực khủng hơn ra... thì hắn cảm thấy chán phèo...
Hắn cũng dẹp luôn vụ phụ đạo mà học cùng Moka có sướng hơn không...
Ôm ấp, thỉnh thoảng làm tí...
Moka thì tuy có ngượng nhưng đôi khi vẫn để hắn lộng hành, nhưng ít ra hắn vẫn biết ăn chọn nơi chơi chọn chỗ nên tình cảm chỉ có nước đi lên thôi...
Sau đó là đến kì nghỉ hè đáng mong đợi...của hắn...
Hi vọng được nghỉ ngơi thật sự chút a...
Cơ mà chỉ có 4 mạng đi, thôi kệ, ít cũng chẳng sao...
Gin thì bị bắt ở lại chịu hành bởi cô giáo dạy toán quyến rũ kia...
“Cậu không cảm thấy vui mừng khi trở về thế giới con người sao...”
Moka quay sang thấy hắn vẫn như thường, chẳng có gì là vui mừng cả...
“Thực sự, ở đó, mình chẳng còn ai cả...”
“Xin lỗi, Yasuo...”
Hắn lắc đầu, quay sang nhìn Moka cùng mấy người khác.
“Ít ra ở đây còn có Moka cùng mọi người...”
Và lão quái xế kia cũng tới đưa mọi người đi.
Chả hiểu sao lão này đưa cả đám tới 1 khu vực, trồng rất nhiều hoa hướng dương, nhìn đúng là rất đẹp...
Lão quăng cho hắn tờ báo rồi rủ dê cô giáo mèo của tụi hắn đi... ăn cá.
“Ôi mọe ơi.... 2 người này.”
Hắn nhìn chiếc xe rời đi thì cũng đành chịu.
“Thú vị đây... nơi này... đúng là rất đẹp, thơ mộng.. nhưng..”
Hắn ra vẻ nguy hiểm nói...
“Sao anh Yasuo nói ghê vậy...” Yukari kêu lên.
“Nơi này... cũng nổi tiếng... với những vụ mất tích...” Hắn tiếp lời rồi đưa tờ báo cho 3 người.
“Đồi phù thủy sao.”
“Cùng hàng họ với em kìa Yukari...” Kurumu lại trêu chọc cô bé.
2 người này đúng là rất thích đấu đá cũng như cạnh chóe với nhau a....
Chẳng hiểu sao Yukari rời đi...
“AHHHHHHHHHhhhh”
“Không ổn...Đi mau...”
Hắn vội kêu lên rồi lao đi...
--
“Gì đây, quái vật hả...những lá bài này.... “ Moka nhìn những cái cây ăn thịt nhầy nhụa đổ gục trên mặt đất
“Của Yukari... ít ra, có lẽ bây giờ em ấy không sao...” hắn nói...
“Đi tìm em ấy thôi...”
Cuối cùng thì 3 người tìm thấy Yukari ở cùng với 2 con người thường nữa...
Hắn thì để 2 người này tự làm lành với nhau thôi...
“Không đơn giản như mình nghĩ... tất cả lần sau chú ý cẩn thận...”
“Có lẽ chúng ta tìm 1 nơi trú chân trước đã... xuống thành phố thôi...”
Hắn nói.
“Nhưng mà...em....” Yukari nhìn thấy hắn như khẽ gật đầu với mình nên thôi...
Chỉ là mấy người đúng là quá gây ấn tượng với đám người ở đây, nhưng bọn họ nghĩ là chỉ Cosplay trang phục thôi nên cũng chẳng có mấy ai sợ hãi mà còn lao vào như thiêu thân khiến hắn lắm khi phải dùng vũ lực thật...
Hắn kéo cả đám vào 1 con hẻm, đám quạ thì tụ tập rồi lao xuống tấn công...
“Còn không mau ra...”
Cả người hắn dường như hóa thành 1 đám diều hâu cắn xé sạch sẽ đám quạ kia...
“Ngươi,... làm sao ngươi biết....” 1 cô gái với bộ trang phục đen xuất hiện...
“Theo lũ này từ lúc phát hiện Yukari tới đây,...Hm phải không, người canh gác...đồi phù thủy...”
“Con người... ngươi cũng là 1 phù thủy.... tại sao lại đi cùng với đám người đó chứ....”
“Ấy ấy, đừng đánh đồng ta và ngươi như vậy...và cũng đừng có so sánh những người bên cạnh ta....”
1 đám người, nhưng đều là Yasuo tụ tập lại...
“Có lẽ, ban đầu ngươi theo dõi Yukari lúc cô bé tranh cãi với Kurumu rồi rời đi... và phát hiện cô bé cũng là 1 phù thủy như mình...có lẽ, ngươi có ý định lôi kéo về cái đồi hoa đó sao...”
“Hm...... đúng vậy, đám con người luôn cho mình cái quyền tàn phá tự nhiên đó, đâu có quan tâm tới gì khác, bọn họ luôn tràn ngập sự ích kỉ...tàn độc.
Chủ nhân cũng có 1 kế hoạch trả thù... và chúng ta sẽ làm điều đó...”
Cô ta gào lên...
“Ra vậy... vậy đổi địa điểm đánh nhau nhá....”
“Tạch”
Hắn búng tay 1 cái, tất cả được dịch chuyển lại đồi hoa hướng dương...
“Tên đáng chết... nhận lấy...” 6 chiếc cánh to lớn, màu đen mở ra...những sợi lông sắc như dao...
“Hự...”
“Ngươi cũng coi trọng bản thân quá rồi... đừng tưởng mình là mạnh nhất...”
Hắn chẳng thương tiếc cho cô ta ăn 1 quyền vào bụng đánh bay văng ra.
“Không thể nào, phù thủy chúng ta là giống nòi cao cấp..”
“Xin lỗi, nhưng với ta không gì là không thể...”
Hắn nhìn cô ta đang cố đứng dậy...
“Mà ta quên... Hình như ngươi còn 1 kẻ gọi là chủ nhân phải không...”
“Để xem mặt mũi vị chủ nhân dám phá bữa nghỉ ngơi của ta nào.....” Hắn cười gằn...
“Hey, Yasuo, đừng có làm mất mặt thế chứ...” Kurumu vội dẹp đi
“Ngươi.....”
“Các ngươi dám đến địa bàn của ta gây rối...”
“ Chủ nhân...”
1 tên mặc áo choàng chùm đầu kín mít đã có phần cũ kĩ cũng như rách nát xuất hiện...
“Ồ... không ngờ ngươi cũng chịu xuất hiện rồi....phải nói thật, ngươi chăm bón tốt lắm mới được đội quân thế này...”Hắn trào phúng nhìn tên này...
Tên kia cúi người xuống đất, như xoa xoa nắn nắn, nhưng nhanh chóng, 1 cánh tay trồi lên...không mà là 1 con quái vật ăn thịt...
Nó liền lao về phía hắn như muốn vồ lấy, nhai nhanh nuốt gọn hắn vậy.
Xoẹt...
“Ngươi nghĩ nó đủ để đánh lại ta à...” Hắn vẫn cười cười nhìn kẻ kia
“Còn cô nữa Ruby, làm ơn động não dùm tôi đi... 1 kẻ như này mà cô cũng coi là chủ nhân... có thể, cha mẹ cô qua đời sẽ là 1 nỗi đau với cô... nhưng nói thật... cô cũng vô dụng quá rồi...”
“Làm sao, làm sao ngươi biết....”
“Đừng hỏi câu đó,... tự hỏi mình đi..., tại sao cô không thể hòa hợp với người khác như Yukari mà lại bên cạnh 1 tên điên này...”
Hắn chẻ tiếp thêm 3 con quái vật nữa vừa lao tới...
“Yukari cũng từng có lúc như cô, nhưng thay vì tiếp tục cô độc thì con bé có những người bạn...
Còn cô... thì chỉ biết chấp hành... nghe lời... và trói buộc trong đau khổ mà thôi”
“Nhưng....nhưng....”
“Nhưng sao... vì tên điên này nói sẽ giúp cô trả thù... trả thù ai... con người sao... vậy cha mẹ cô không từng là con người sao... còn nếu cảm thấy cô độc, thì tự tìm cho mình những người bạn đi...”
“Thằng nhãi khốn kiếp... im lại cho ta...” tên kia gào lên
“Nếu ngươi có đủ khả năng làm ta im lại....” hắn thì cợt nhả đánh người là phải đánh vào cả tâm lí mới thốn a...
“Chủ nhân... liệu... con người...và...”
“Ấy ấy, làm gì thế tên kia... đánh không lại ta thì cũng đâu cần xả giận lên người thuộc hạ....”
1 đám dây leo đâm tới phía Ruby thì bị hắn chặt đứt...
“Nếu chủ nhân cô không trả lời được, vậy ta nói giúp cho....CÂU TRẢ LỜI LÀ CÓ”
Hắn nhìn Ruby rồi lại nhìn tên kia mà cảm thấy trong lòng tên kia chắc tức hộc máu 3 lít ra, lộn cả tim gan phèo phổi lên với nhau quá...”
“Tên khốn kiếp...”Tên kia gào lên.
Tay đập mạnh xuống đất...
Nhưng bông hoa hướng dương như héo rũ xuống, thay vào đó thì hàng tá quái vật chồi lên.
Hắn cũng mang Ruby về cạnh mấy người,nhắn nhủ họ chú ý 1 chút...
Và sau đó quay lại với vai diễn của mình...
“Ta...ta đã sống hơn 100 năm rồi... cũng đã từng có những người bạn... chỉ là lũ con người các ngươi đã phá hoại mọi thứ... thiên nhiên bị tàn phá, dồn ép phù thủy chúng ta vào con đường cùng...
Ta đã gần như mất tất cả rồi....”
Yasuo cũng có chút cúi đầu rồi, hắn nói đúng...
Á................
“Moka...........”
“ Ta thấy con bé này có vẻ thân thiết với ngươi lắm chứ hả.... nhìn cũng xinh đẹp đó....hay cũng thử 1 số thứ được đó... chắc ngươi cũng quan tâm lắm ha...”
“Hm.... ngươi được lắm...hm.. hm.. hm” hắn cười gằn...
“Yasuo....”
Moka bị tên kia bắt lại, treo cô lên.Bà ta tiến lại gần, như vuốt ve khuôn mặt cô...