Cố gắng trở về trong im lặng nhất có thể...
Cơ mà có nguyên 1 đội nữ binh hộ tống thì cũng im lặng thật, cũng không quá gây chú ý cho lắm...
Lần này về không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa, nên cứ ưu tiên an toàn, im lặng mà làm.
Mà việc đầu tiên, tất nhiên là đi tìm vị đức vua của đế quốc, cũng như “cha vợ” rồi.
2 người được 2 người Litva cùng Ova là cận vệ mà Thanh Nhã tin tưởng nhất dẫn tới chỗ của đức vua.
Căn thư phòng, khá rộng rãi, xung quanh tràn ngập sách, cao tới trần nhà luôn.
Nhìn cái chỗ sách đủ đè chết người này mà hắn cũng thấy ngán rồi.
Ở giữa bày 1 bộ bàn ghế, 1 người đang ngồi trên 1 chiếc ghế tựa khẽ đung đưa....
Sách úp mặt, 2 mắt nhắm.... ngủ ngon như chết....
“Ặc...” Yasuo khẽ vỗ trán 1 cái, trong khi đó Thanh Nhã lại gần, cầm lấy quyển sách kia...
“Phụ.... Hoàng.............!!!”
Cô nàng hét lớn khiến vị cha già bật dậy, tư thái như sắp sửa đánh nhau vậy, cảnh giác tứ phương tám hướng, trên đầu dưới đất...
Quay đến chóng mặt 1 hồi thì cũng quay lại nhìn vào Thanh Nhã....
“Nhã Nhi, lần sau cũng đâu cần dọa người vậy...”
“Người để con gái chạy đi chạy lại vậy mà còn ngủ ngon vậy à...”
Thanh Nhã giả cáu... cơ mà đối với vị vua này có hơi không quen cho lắm a, bình thường nó đâu có chịu nói nhiều như vậy đâu....
Rồi ông lại liếc mắt sang nhìn hắn, lòng vòng, lò dò xung quanh hắn, soi mói từ đầu đến chân, rồi lại từ chân lên đầu.
“Phụ hoàng....”
Thanh Nhã vội kéo tay ông khiến ông nhìn hắn, rồi lại quay mặt sang Thanh Nhã, rồi lại nhìn hắn...
“ Tiểu tử...ngươi tên gì nhỉ.... ừm.... à........ Yasuo thì phải... ngươi được đấy...!!!”
Xoa cằm nắn mũi vung tay vuốt tóc nhìn hắn đánh 1 câu.
Khen hắn 1 câu có như không, Yasuo cũng kệ thôi.
“Hứ.... phụ hoàng, vào chuyện chính đi....” Thanh Nhã bĩu môi khiến ông còn muốn trợn mắt há mồm ra nhìn tên này nhưng rồi cũng giật mình hơi có lắp bắp...
“Chuyện... chuyện chính gì,...ta không có biết đâu, Nhã nhi....”
“Hừ.... phụ hoàng không nói, vậy con hỏi mẫu hậu...”
“Thôi được, ta nói, ta nói.... con gái ngoan, đừng đi a...”
Nhìn vị vua như có tật sợ vợ này làm hắn đúng là mở mang tầm mát, mà còn muốn xem vị mẹ vợ này luôn rồi a.
“ Xem ra cũng không giấu con được bao lâu a....
Việc gả con đi lần này... thực ra cũng là muốn tốt cho con...”
“Tốt cho con.... vậy nếu là người khác, không phải Yasuo thì sao...” Thanh Nhã muốn nói tiếp nhưng hắn khẽ chạm vào cô ra hiệu từ từ đừng nóng....( có gì nổ 1 thể)
“Haizzz.... cũng là do thể chất của con...
Lục Bảo Long Thể...
Trong tộc truyền mà chỉ có những người cấp trưởng lão, hoặc ít nhất sống khoảng nghìn năm có lẽ còn rõ...
Cách đây 3000 năm, cũng là thời gian mà người Lục Bảo Long Thể thứ 4 mới xuất hiện...
Nhưng mà...
Nó lại mang đến sự phá hoại cho đế quốc, trở thành 1 ác ma không hơn không kém
Cũng may, chúng ta cũng nhận được sự giúp đỡ từ những tộc khác nên mới có thể diệt trừ hậu họa....
Nhưng lần này... người mang Lục Bảo Long Thể lại là con... mà cay đắng hơn lại trùng với thời của Vân gia gia cùng Phong thúc con, là những người mang Hắc Long thể.
Đám trưởng lão già đầu kia... cũng lấy nó làm lí do....”
“Nhưng đâu có liên quan...” Yasuo ngắt lời, Thanh Nhã cũng nhìn ông.
Ông lắc đầu...” Theo đại tộc, khi công chúa tìm được 1 nửa kia của mình thì những gì được coi là đen tối, sẽ bị xóa bỏ...”
“Có chuyện này nữa hả...”
Yasuo nhìn Thanh Nhã rồi quay ra hỏi.
“Chỉ là câu nói truyền đời... nhưng vì chưa từng có công chúa “hư hỏng” nên nó càng được nhiều kẻ tin, nhất là đám già khọm kia...”
“Trời ạ.... Vậy nếu không thì sao...”
“Thì kết quả sẽ giống như kẻ kia....”
“Cổ hủ... quá cố chấp đi...” Yasuo kêu lên, nhưng cũng chỉ còn lại im lặng.
Khẽ lắc đầu
“ Nhưng không thể khác... trừ khi... “
“Trừ khi???”
“Thắng thần...”
“Là sao chứ...”
“Nếu có người muốn thay đổi luật.... thì cần phải đủ mạnh, để chứng tỏ mình... trước Long Mẫu Thần Long.”
“Không khác đi chết à...” Đùa gì chứ, chiến hoàng hắn còn chưa lết xác tới, trước kia cũng từng ghè qua đấu đế, nhưng đó là hàng dỏm, hàng sida a, tu vi tên kia không ổn định nên hắn mới có cửa thắng, chứ gặp hàng thật gia thiệt chắc mất xác lâu rồi.
“Không còn cách nào sao...”
“Hết rồi... có thực lực, lời nói của ngươi mới được mọi người công nhận... cường giả luôn có tiếng nói là vậy...”
“Vậy để ta thử....”
Yasuo nổ 1 câu thì liền nhận ngay phản bác.
“Không được.....”
“Vậy ngươi không đồng ý với hôn sự con gái ta...???”
Lời nói như mang thêm áp lực... không khí cũng đậm mùi thuốc súng.
Thanh Nhã lại nhìn hắn, như mang theo hi vọng...
Yasuo lại khẽ vuốt mái tóc của Thanh Nhã...
“Không phải... nhưng vậy người có nghĩ, nếu Thanh Nhã thực sự chấp nhận 1 cuộc hôn nhân gượng ép, nói dễ hiểu là nếu như con gái ngài không yêu ta chẳng hạn....”
Thanh Nhã nghe câu nói thì cũng tạm hòa hoãn xuống.
Vị vua cũng hơi giật mình, vội thu lại khí thế...
“Nhưng ngươi làm sao đủ sức chống lại Thần cơ chứ...”
“Nếu là đánh nhau thì có lẽ không lại... nhưng nếu là chuyển sang cái khác thì chắc có cơ hội...”
“Nhưng...” Thanh Nhã tính ngăn hắn lại.
Yasuo lắc đầu...
“Nếu, giả sử... ư... nàng chưa từng gặp ta, hoặc những người bên cạnh ta... vậy nàng liệu có muốn lấy 1 kẻ không rõ lai lịch, mặt mũi, không biết gì về kẻ đó???”
“Nhưng mà...”
“Yên tâm... ta biết lượng sức..., dù sao nàng cũng phải tin tưởng vào chồng mình chứ...”
Chẳng ngại ngần gì mà Yasuo ôm lấy eo Thanh Nhã, kéo luôn nàng áp sát vào mình....
“E...hèm.... xem ra 2 đứa tiến triển không tệ a...
Mà tốt nhất, 2đứa cũng chú ý dùm ta... đám lão già kia cũng cho người quan sát động thái của 2 đứa đó...
Lễ tế thần cũng diễn ra vào 7 ngày tới...
2 đứa có thể đi được rồi...”
Vừa nói xong mà 2 người mất dạng rồi khiến ông cũng chỉ biết xoa đầu cười khổ...
“Ơ chết, quên chưa giới thiệu tên...
Mà thôi, từ từ rồi cũng biết...”
Còn Yasuo thì bế Thanh Nha phi mất dạng rồi, tiến thẳng về cung của Thanh Nhã rồi.
Thì vợ chồng là phải bùng nổ đi thôi...
XXXXXX---18+-XXXXXX
Ôm lấy cơ thể trần trụi trắng bóc, mịn màng của Thanh Nhã mà máu nóng nó lại lên, cơ mà nhìn nàng xụi lơ, mệt mỏi nằm trong ngực thì cũng kiềm chế lại phần nào.
Giúp Thanh Nhã hồi phục lại thì cũng đã tối trời.
Nghe cái bụng réo ầm lên phản kháng thì 2 người cũng chịu rời giường đi ăn.
Tuy trong cung luôn có những đầu bếp hạng “thượng thừa” nhưng cái hắn muốn lại là bình dị a... Theo kiểu nhà sang ăn sơn hào nhiều cũng chán mà.