Hệ Thống Cực Phẩm

Chương 87: Chương 87




Vậy mà xuất hiện thêm 7 con chiến giáp nữa, trong đó có 4 con nhìn khá là cao quý a, còn lại đều là hàng đa dụng, chỉ có đắt tiền hơn thôi.

“ Đến vừa đủ cho chúng ta luôn a, cũng biết tính toán đó chứ..” Tiên Vũ cũng cười cười nói.

Hắn không còn vướng bận trong lòng nữa, giờ có bị đuổi đi cũng chả sao...

Bên cạnh hắn có Như Vân, những người bạn....

Như vậy cũng quá đủ rồi...

“ Quẩy thôi.....” Yasuo kêu lên

Cả đám liền xông pha trận chiến, khi quái vật tụ họp như này thì nó đè bẹp cái lũ kiêu ngạo cho mình là nhất kia...

1 chiếc chiến giáp vàng kim bị đập bay ra khỏi cổng bí cốc, sau đó cùng 3 chiếc khác cũng làn lượt bay ra....

Trừ 1 chiếc mà Tiên Vũ nhận là “Lục tỷ” vẫn an ổn bước ra.

Đám còn lại bị diệt sạch...

Nhìn 4 người bay ra mà chỉ có 1 chiếc đi ra ngoài thì mọi người xôn xao, ào ào nghị luận...

“Chuyện gì xảy ra, những người khác đâu.....

Có chuyện gì, sao 4 vị hoàng tử thê thảm như vậy....

Sao chỉ có Lục công chúa bình tĩnh như vậy....”

“ Lục công chúa rốt cuộc xảy ra chuyện gì, những người khác đâu....”

“Diệt rồi....” Yasuo làm 1 câu bá đạo để trả lời...

12 người bước ra sau cùng...

“Các ngươi.... các ngươi....” tên kia lắp bắp sợ hãi...

Đột nhiên có 2 chiếc chiến giáp ầm ầm lao tới.

Robest tụ chấn động, lao đến đập vào không khí..... nghe như tiếng thủy tinh bị chấn vụn...

Kình lực lan tỏa ra, thổi gần như bay hết đám người xung quanh, chỉ còn lại những người có chút cân lượng hoặc leo kịp lên chiến giáp thì bị đẩy lùi hơi xa 1 chút thôi...

2 chiếc chiến giáp kia cũng bị văng ra 1 chút rồi hạ xuống chỗ đám người...

“ Thằng lờ kia, sao mày định đập phụ mẫu tao thật à con tó....” Tiên Vũ lao tới như hỏi tội....

“Mày nhìn xem họ bênh ai đã.....” Yasuo lạnh nhạt nói ra khiến Tiên Vũ hoang mang.....

“ 1 Đám các ngươi lại dám đánh con ta...., Đại Đức, Thanh Thúy, Phi Thiên, Hồng Diễm, sao các con lại về phe bọn chúng chứ.......” 1 giọng như trung niên vang lên.....

“Tại sao không???” Yasuo lại cất cái giọng bá đạo lên...

“Ngươi, đánh con ta rồi còn ngông cuồng, không mau chịu trói.....” Âm thanh kia vang lên....

“Xin lỗi, có lẽ ngươi chưa đủ tư cách, trừ những người thân xung quanh ta thì ta cũng cẳng coi ông vào mắt.....” Yasuo lạnh giọng, sát khi như tỏa ra....

Hắn lôi Huyết Sát lên....

“Vậy ông có biết người trong này..... nghe nói tình cha con thắm thiết thì cũng có gì đó tương đồng tương liên chứ nhỉ.......”

Nhìn chiếc Huyết Sát kia mà như thấy nó cúi đầu..... thì chỉ có 1 người...Tiên Vũ... chỉ có nó là người ông ít gặp nhất....

“ Ngươi biết cái gì mà xía vào gia đình ta.....” 1 giọng phụ nữ vang lên...

“Oh..... bà đâu phải mẹ đẻ thằng Vũ đâu, làm sao nhận ra được chứ nhỉ.....”

Câu nói khiến Tiên Vũ giật thót, như có gì đó khác biệt... vội lao tới Robest, như cầu xin hắn nói ra....

Câu nói cũng khiến người cha kia giật mình, bí mật này có rất ít người biết a...

“Làm sao ngươi biết....”

“Tại sao ta không biết....?” Hắn hỏi vặn lại...

“Chỉ cần nhìn thái độ của mấy người 1 chút là đoán ra liền, cộng thêm, nếu ta chế tạo cho nó được chiến giáp thích hợp thì sao ta không thể biết được....

“Long Na, nang giúp ta 1 việc....” Hắn nói cho Long Na 1 chút thì nàng rời đi sau đó quay lại cùng 1 vị phu nhân còn rất trẻ đẹp...

“Ngươi... ngươi...., không, làm sao ngươi biết được...”

“Vậy khi nào ngươi nhận ra người trong này trước vị phu nhân kia ta liền nói....

Long Na để bà trên lòng bàn tay hướng về chiếc Huyết Sát.

Có gì đó, bà cảm thấy có gì đó như thúc giục bà gọi tên nó.....

“ Tiểu..... Tiểu...Vu.... Vũ.... nhi......” bà gần như gục xuống, khuôn mặt đẫm lệ...

Tiên Vũ thì giật mình, ngay cả người cha kia cũng không nhận ra mình, nhưng người này.......

Hắn không muốn suy nghĩ gì nữa liền hạ xuống Huyết Sát chạy về phía phu nhân kia ôm trầm lấy bà.....

Nhìn người thanh niên kia chạy xuống, ông ta lắp bắp..... “Tiểu Vũ......”

“Ông thấy ông không đủ tư cách chưa,... cũng là lí do nó rất ít khi gặp ông, Hồng Diễm cũng cảm thấy chán ghét ông....”

Hồng Diễm cũng không có phản bác, chính lão ta ruồng bỏ mẹ con nàng, ghẻ lạnh với vi huynh của nàng... nàng luôn cố gắng 1 ngày nào đó... nếu đủ mạnh...

Từ khi rất nhỏ, thời gian vẫn sống với mẫu thân thật sự của mình thì nàng đã rất hiểu chuyện rồi... biết mình và vi huynh của mình, cũng biết mẫu thân đau khổ như nào... Chỉ là vi huynh bị bắt đi quá sơm, nàng chưa kịp nhận ra, đến khi nàng được mẫu thân kể cho rằng mình còn có 1 vị huynh có điều đang chịu khá nhiều ghẻ lạnh, mẫu thân nhờ nàng chú ý giúp đỡ vị huynh này....

Rồi nàng cũng tìm được vi huynh của mình.... 1 người gần như coi là phế vật...

nhưng vậy nàng cũng vẫn giúp đỡ, nhận ra rằng huynh của mình thực sự rất tốt, rất giỏi... nhưng luôn chịu phỉ bám mà vẫn mặc kệ....

Còn tên cha kia thì từ lúc sinh ra nàng, cũng là thời điểm thiên thạch hạ xuống mà nghe lời đám đại thần cổ hủ kia, cho là điềm xấu liền đưa mẹ con nàng vào lãnh cung, đến khi nàng bộc lộ tài năng thì mới ra vẻ quan tâm.......

“Giờ mày hiểu tại sao Hồng Diễm Luôn muốn giúp mày mà không nói gì chưa “ Yasuo hỏi nhẹ hắn...

Tiên Vũ cũng gật đầu...

“Lần này về, còn 1 chuyện tao chưa có nói hết khi trước...còn đưa gia đình tao đi nữa....” Tiên Vũ nói...

“ Ừm... như vậy... vẫn chưa đủ....” Yasuo nói.

“Vẫn còn gì nữa sao.....” Tiên Vũ quay sang hỏi hắn...

“ Đây này....” hắn vừa nói xong liền có 1 lão giả râu tóc bạc phơ từ phía trên hạ xuống...

“Gia gia.... “ Tiên Vũ lắp bắp...

“Các ngươi không thể đi....” lão giả nói...

“Vậy ta nói có...” Yasuo cũng hạ xuống Robest...

“Dựa vào ngươi....” lão giả kia thả ra uy áp của 1 vị đấu đế trung đẳng...

“Nếu chỉ thế này thì không đủ....”

Hắn mỉm cười cả người cơ bắp gồng lên, chiến đấu phục thu lại để 1 bộ quần áo màu cam......

Cái áo căng phồng lên, cơ bắp nở to, mái tóc hắn dựng lên cũng chuyển qua màu vàng...

Năng lượng tỏa ra cũng màu vàng kim, cộng thêm luồng sát khí kinh khủng bộc phát...

Luồng năng lượng kia như bao bọc quanh người hắn tỏa ra cuồng bạo hơn, chèn ép, lấn áp hết phân uy áp kia..

“Chúng ta không đi được nhưng người ở đây chưa chắc lành lặn đâu a....”

“ngươi dám....”

“ Tại sao không...” hắn mỉm cười nhìn lão giả...

“ Các ngươi có lẽ là người rừng rú rồi a, bên ngoài ít thì cũng đạt tới cấp chiến thần cũng có 1 vài vị rồi, ngươi ở đây mới leo lên nổi đấu đế, yếu kém, quá yếu kém...

Không phải Tiên Vũ nó ra ngoài thì chắc các ngươi còn tưởng mình tài cao đất rộng lắm chứ nhỉ...

Nếu các ngươi coi hắn là phế vật, tại sao không để hắn rời đi....” Hắn chỉ về phía Tiên Vũ nói...

Toàn trường im lặng, không hó hé 1 lời, tên kia trẻ tuổi mà kinh khủng như vậy...

“Nhưng bên ngoài vậy cũng nguy hiểm hơn nhiều....” lão giả nói...

“Vậy ngươi thấy có ai chỉ ăn chơi mà lên chiến thần chưa, chỉ ta ta đi bái sư liền.., còn nữa, bên ngoài kia còn nghiêm ngặt hơn cái nơi này của ngươi nhiều.. hahahaha” Nói xong hắn phá lên cười....

“Chúng ta đi...” hắn gọi mọi người rời đi... khi qua bên kia cầu thì liền 1 trưởng lực bay tới.

Hắn quay lại tung 1 đòn chấn động cực mạnh, ép thêm hỏa diễm vào...

Chấn động đập vào không khí, lan ra đối kháng với trưởng lực kia, đập nát nó, còn bay văng thêm vào lớp rừng cây như cắt ngang tất cả các thân cây, phần ngọn lần lượt đổ xuống...

Lão giả kia ra hiệu cho ngừng truy đuổi, còn đuổi tiếp không khéo diệt tộc a...

Mấy người Đại Đức thì nhìn về phía Tiên Vũ cùng Hồng Diễm rời đi phía xa...

Vị phu nhân kia gặp lại con mình thì mừng rỡ rối rít tít mù cảm ơn hắn nhưng hắn cũng chỉ lắc đầu, cả người về trạng thái thường liền nghiêng vào người Long Na, cả người mỏi mệt không thôi...giờ đây tạn hưởng sự ôn nhu của Long Na dùng ngọc thỏ chăm sóc a....

Ai cũng nhìn hắn như cảm ơn, dù sao người ta là đấu đế mà ngươi là chiến sĩ vẫn dám ngạnh kháng thẳng mặt lâu như vậy...

Mọi người cũng biết mẫu thân Tiên Vũ tên Tiêu Linh, vốn là 1 đại ma pháp sư nên hắn cũng sắp xếp cho bà tới Học viện chiến tranh vốn đào tạo chiến sĩ của Tử Long đoàn.

“ Mày là người Tử Long đoàn...” Tiên Vũ hỏi

“Ừm. cũng đã từng, nhưng từ lúc Emilya cùng tao rời đi thì cũng ít khi trở lại, mọi người trong đoàn cũng chia ra đi khắp nơi luyện tập, còn 1 số ở lại huấn luyện, chỉ khi đủ mạnh.... Tử Long đoàn sẽ vùng vẫy trở lại...”

“Trong đó toàn trâu bò cả, lũ học viên tập luyện như điên vậy, từ lúc người Tử Long đoàn phân tán ra thì còn phải lập 1 quân y ở đó hỗ trợ trị thương a....”

“ Học viên sao... đến khi lên chiến trường mới thấy khốc liệt thật sự a....

Đều là tinh anh trong tinh anh.... mà bọn tao vẫn mất đi gần 60 người đấy thôi..” Hắn cười, nhưng cái cảm giác mất đi những người đồng đội lại bóp méo nụ cười kia...

Mọi người cũng không hỏi gì nhiều nữa liền tiến về phía học viện....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.