Pang với Béo có khác nhau mấy đâu, Phong Liên Trúc nghĩ thầm, nhưng ngoài mặt vẫn sửa lời lại: “Chào ngài, Pang Kirates tiên sinh.”
Cách chọn từ trong lòng cậu vẫn là “Béo”, Phong Liên Trúc vừa thông thạo kỹ năng “trong ngoài không đồng đều” nhận ra có lẽ mình mới học được một năng lực không quá tốt, nhưng cảm giác này thật sự quá tuyệt, cậu quyết định tạm thời giữ lại năng lực này.
Nghe thấy người sử dụng chung hệ thống với mình lễ phép như thế, Pang thấy rất vừa lòng, anh gật đầu: “Ừ, tốt lắm, ngươi không đụng tới đồng vàng của ta chứ.”
“Không có ạ.” Nhưng đang định đụng tới đây nè.
“Cực giỏi ~~~” Giọng nói của rồng béo biến ngay thành tiếng ỏn ẻn khi cảm xúc trở nên kích động, điều này khiến anh cảm thấy mình hơi không có khí thế nên đành phải dùng hết lực nhẫn nại của đời này để chặn lại cơn cáu, cố gắng hết mình để bảo trì vẻ bình tĩnh, có bình tĩnh thì mới phát ra giọng nữ thanh lãnh cao ngạo được, dù rồng béo cũng không hài lòng với giọng điệu này cho lắm, nhưng vẫn chẳng buồn nôn bằng cái giọng ẻo lả kia.
“Tôi xin thông tin, muốn hỏi tọa độ của hải tặc tinh tế và máy truyền tin nằm ở chỗ nào ạ?” Phong Liên Trúc hỏi.
“Ớ... Ã? Vậy chẳng phải ngươi phải dùng tới đồng vàng của ta hả? Gào ~~~~”
Tiếng hô không hề có lực sát thương truyền tới, Phong Liên Trúc lạnh nhạt bảo: “Anh Pang, khuyên anh khống chế cảm xúc lại.”
Cậu đã bị Si Tình Liên giết 50 lần rồi nên cũng không thích giọng nói này cho lắm.
“Ngươi nghĩ ta vui lòng khi nói bằng cái giọng này lắm á ~~~” Pang Kirates nghe thấy cái giọng điệu đà này của mình mà rùng mình một cái, nghiến răng nghiến lợi khẽ bảo, “Mấy đồng vàng kia là thứ mà ta đã cực khổ cướp... sưu tầm được đó, vất vả lắm mới chất thành giường được, một đồng cũng không thể thiếu đâu.”
Phong Liên Trúc muốn khuyên rồng béo là người làm chuyện lớn thì không nên câu nệ điều nhỏ nhặt, hào sĩ chân chính phải có khí phách tiêu tiền như nước các kiểu, nhưng chưa kịp mở miệng là đã nghe thấy con rồng đó nói: “Hơn nữa ta cướp mấy đồng vàng này từ trong tay của bọn hải tặc tinh tế mà, sao lại trả ngược về được cơ chứ!”
Phong Liên Trúc: “......”
Lúc này trong lòng cậu chỉ có một nghi vấn: “Bọn hải tặc có biết là anh cướp không thế?”
“Đương nhiên là biết rồi,“ Phong Liên Trúc nghe thấy giọng nói đầy ngạo mạn của kẻ đối diện thông qua hệ thống, “Con rồng Kirates nào cũng làm việc đường đường chính chính hết á.”
Phong Liên Trúc nghe thấy giọng nói rất tự hào của rồng béo mà suýt nữa đứng không vững nữa, cậu giơ tay đỡ lấy vách tường bên cạnh, hít sâu một hơi và ngăn chặn rất nhiều con virus ma quái mờ ảo đang bị kho chứa xóa bỏ, ôm một tia hi vọng cuối cùng rồi hỏi: “Vậy bọn họ có biết anh đang ở tinh cầu này không?”
“Cái này thì cũng chẳng biết nữa,“ Pang Kirates nói, “Nơi này là tinh cầu mà mẹ ta đã chọn để yên giấc, đương nhiên là không thể để người khác biết được rồi. Lúc trước khi mấy đám người phản tổ kia bị Liên Minh đưa tới tinh cầu này, nếu không phải ta đang ngủ thì đã sớm xử lý họ rồi nhé. Sau này lại thấy họ rất ngoan nên ta cũng lười đi dạy dỗ luôn.”
Vẫn ổn, ít nhất vị trí chưa bị lộ.
Lúc này, hệ thống bắn ra bảng đếm ngược, biểu hiện này trò chuyện chỉ còn lại 1 phút, Phong Liên Trúc nói: “Vẫn phải yêu cầu anh báo tọa độ của hải tặc tinh tế với lại máy truyền tin thôi, dân bản địa yêu cầu vật liệu, ta có thể làm thử vụ lấy vật đổi vật.”
Trong game, sau khi giết chết Boss, người chơi sẽ nhận được đạo cụ hiếm, nếu tiền trong game không đủ thì có khi cũng sẽ trao đổi bằng vật phẩm bằng giá nữa.
“Thật ra biện pháp này cũng được, chỉ là đi đổi vật liệu công nghệ cao bằng nguyên vật liệu thì mệt dữ lắm,“ vì không đề cập tới đồng vàng nữa nên lý trí của Pang Kirates lại trở về, “Chuyện sau này thì đợi sau này hẵng nói.”
Hình như rồng béo rất ghét phải nghĩ nên anh nói luôn vị trí tọa độ và máy truyền tin cho Phong Liên Trúc nghe, thời gian trò chuyện cũng kết thúc.
Phong Liên Trúc tìm kiếm được máy truyền tin mà mình cần giữa đống đồ lẫn lộn và không hề chạm vào bất cứ vật phẩm nào khác.
Khi cầm máy truyền tin rời khỏi hang ổ, Phong Liên Trúc nhìn mấy đồng vàng dưới chân, thấy mỗi miếng đồng vàng đều có in mấy chữ y chang nhau, cậu tra được hàm nghĩa của những từ đó thông qua < Những Kiến Thức Cơ Bản Về Ngôn Ngữ Tinh Tế Thông Dụng> —— Ngân Hàng Liên Minh Tinh Tế Chi Nhánh Yaga.
Rồng béo cướp đồng vàng từ trong tay của hải tặc tinh tế, mà hải tặc tinh tế lại cướp từ chỗ Ngân Hàng Liên Minh.
Nhìn mấy chữ trên đồng vàng, Phong Liên Trúc khẽ nhíu mày, liên lạc với hải tặc tinh tế có phải là đang kêu hổ lột da mình không nhỉ?
Sau khi bộ nhớ được mở rộng, cậu dường như có luôn cả năng lực tự hỏi, không phải là một sự kiện nào đó buộc Phong Liên Trúc phải tự hỏi mà là nảy sinh suy nghĩ thông qua sự kiện đó, liên tưởng một cách chủ động.
Cậu khom lưng nhặt một miếng đồng vàng lên và cảm thấy nhiệm vụ của rồng béo thật sự khó quá rồi, hoàn toàn không bình đẳng so với nhiệm vụ của cậu.
Thật ra trước khi bước vào thế giới tinh tế, Phong Liên Trúc đã mơ hồ có cảm giác này. Khi đó cậu chỉ biết chấp hành như máy móc thôi chứ chẳng hề suy nghĩ sâu xa gì hết, bây giờ cậu lại dần có chuẩn mực để đem ra so sánh, cho dù là thời gian hay là tinh thần và thể lực thì cả hai nhiệm vụ cũng hoàn toàn không ở chung đẳng cấp.
“Vì sao hệ thống lại cho rằng đây là nhiệm vụ thích hợp với tôi nhất?” Phong Liên Trúc hỏi.
[Đây là kết quả tính toán toàn bộ dữ liệu của hệ thống.]
“Cậu chọn kí chủ, có mục đích gì?” Phong Liên Trúc lại hỏi.
[Cũng không phải là hệ thống chọn kí chủ mà là kí chủ hấp dẫn hệ thống, nguyện vọng mãnh liệt sẽ sinh ra nguồn năng lượng rất lớn, hệ thống chỉ bị năng lượng hấp dẫn nên đến thôi.]
Nguyện vọng? Tôi có thể có nguyện vọng gì? Phong Liên Trúc thấy khó hiểu.
Cậu cố gắng nhớ lại cảnh tượng khi hệ thống xuất hiện, nhưng lúc đó game đang update, Phong Liên Trúc vừa trải qua quá trình được cách thức hóa và thăng cấp, cậu căn bản không nhớ rõ hệ thống đã xuất hiện như thế nào nữa.
Làm một tên NPC thì sẽ có được nguyện vọng mãnh liệt gì để hấp dẫn hệ thống đâu?
Dường như cậu không tìm ra đáp án.
Ghi lại nghi vấn này trong văn bản,. Sau khi bước vào thế giới này, Phong Liên Trúc sẽ nhớ kỹ những người và sự việc quan trọng, tránh để lúc quét sạch rác xong thì cậu lại nghĩ không ra đã có chuyện gì xảy ra nữa. Bộ nhớ bị ảnh và video chiếm dụng khá nhiều, nhưng văn bản lại có thể ghi lại khá nhiều nội dung.
Trên thực tế, cậu đã quên đám người Chó 16, Chuột 223 và Cá Heo 66 không biết bao nhiêu lần rồi, mỗi lần toàn là được văn bản nhắc nhở thôi.
Phong Liên Trúc đặt một miếng đồng vàng vào trong tay áo rồi mang theo máy truyền tin và rời khỏi hang núi.
5 tiếng sau, cậu nhìn thấy hai người đang chờ trước cửa, dựa vào hai đặc điểm là cái đuôi và lớn lên xấu hoắc mà phân biệt được cả hai.
Phong Liên Trúc đưa máy truyền tin cho Cá Heo 66, lúc này hắn đã hoàn toàn nghỉ ngơi đủ rồi, hắn run rẩy đôi tay nhận lấy máy truyền tin mà không khỏi nói với Chó 16 bằng sóng điện não: [Phải liên lạc với bọn hải tặc không có chuyện xấu nào không làm đó thiệt hả?]
Hắn ngoài mặt trông hung ác và chẳng thèm để ý gì tất, nhưng thật ra hắn vẫn sợ lắm.
Chó 16 cũng sợ, nhưng hắn vẫn muốn tin vào Kirates đại nhân nên giương mắt hỏi: “Chúng ta phải có được giao dịch gì với hải tặc tinh tế ạ?”
“Vật liệu,“ Phong Liên Trúc vừa lật sách vừa bảo, “Vật liệu kiến trúc, kỹ thuật, thuốc men, quần áo, mọi thứ, mấy anh, vật phẩm cần thiết.”
“Ngài làm vậy vì bọn tôi sao ạ?” Chó 16 lòng ôm một tia hi vọng mà hỏi.
Phong Liên Trúc ngước mắt nhìn về phía khuôn mặt mà cậu mãi không nhớ được này: “Đây là nhiệm vụ, làm tốt, có phần thưởng.”
Cái đuôi của Chó 16 vui sướng mà ngoắc lên, hắn đẩy nhẹ Cá Heo 66, nhỏ giọng nói: “Tôi đã nói là Kirates đại nhân muốn giúp tụi mình mà.”
Cá Heo 66 lại không lạc quan như vậy, hắn lợi dụng sóng điện não để truyền tin: [Hải tặc cũng chẳng phải là thứ tốt gì, đi hẹn giao dịch với bọn họ dưới tình huống không đủ sức mạnh như vầy, làm không đàng hoàng tí là chúng ta sẽ bị bắt đi làm hải tặc luôn đó.]
Sau khi thăng cấp, Phong Liên Trúc có năng lực đọc “thuật truyền âm” nên có thể nghe được lời nói mà người cấp thấp hơn lợi dụng năng lực đặc biệt để truyền tải này nọ. Thật ra cậu cũng rất lo về chuyện này, cậu và nhóm dân bản địa hoàn toàn chẳng biết gì về thế giới tinh tế khổng lồ này hết, dường như hiểu biết của Béo Kirates cũng không rộng lắm, anh căn bản không biết rõ bọn hải tặc này sẽ phản ứng như thế nào đâu.
Nhưng không thể đứng yên một chỗ vì sợ hãi được, phải cất bước đầu tiên chứ.
Nếu hệ thống tin rằng cậu là người thích hợp nhất để hoàn thành nhiệm vụ này, vậy Phong Liên Trúc quyết định sẽ tin vào năng lực của mình.
“Che dấu, tọa độ, của chúng ta.” Phong Liên Trúc dặn dò Cá Heo 66.
Cá Heo 66 ngước khuôn mặt xấu hoắc lên hỏi lại: “Chúng ta?”
Phong Liên Trúc gật đầu.
“Chúng ta?” Cá Heo 66 lẩm bẩm lặp lại những từ này, “ha hả há” mà cười rộ lên.
Đám người phản tổ bị Liên Minh vứt bỏ như họ đây có thể được gộp thành “chúng ta” với loài rồng Kirates mạnh nhất vũ trụ à?
Trừ bạn bè trong viện mồ côi ra, chẳng có người nào sẽ chịu bị gọi là “chúng ta” với họ cả.
“Chết thì chết thôi.” Đôi bàn tay của Cá Heo 66 nhanh chóng ấn tới ấn lui trên máy truyền tin, Phong Liên Trúc tò mò nhìn động tác của hắn.
Sau khi bấm một hồi, Cá Heo 66 lại nhíu mày nói: “Đây là cái máy truyền tin hỏng bét gì vậy nè? Tôi thấy kích cỡ... rfg-y7019! Y có nghĩa là Yaga, 7019...... Máy truyền tin sản xuất năm 7019 hả trời?”
Phong Liên Trúc vẫn tiếp tục nhìn hắn, mặt chẳng lộ vẻ gì, căn bản là cậu không hiểu.
Hiển nhiên Chó 16 có thể hiểu được lời nói của Cá Heo 66, hắn nhìn về phía Phong Liên Trúc với một tia bất lực, vừa thấy được vẻ mặt của cậu, cuối cùng hắn cũng ý thức được một chuyện.
Dường như Kirates đại nhân hiểu biết không quá rộng về khoa học kỹ thuật tiên tiến của tinh tế cho mấy.
“Kirates đại nhân, bây giờ là năm 7398 Tinh lịch, chiếc máy truyền tin này được sản xuất vào 379 năm trước, có phải có chút... quá lạc hậu rồi không ạ?” Chó 16 thử nhắc Phong Liên Trúc.
Phong Liên Trúc: “......”
Cậu cũng thấy được hai chữ “Yaga” trên miếng đồng vàng vừa rồi nữa.
Hải tặc tinh tế cướp đồng vàng từ chi nhánh Yaga, Pang Kirates lại cướp đồng vàng từ tay hải tặc tinh tế, Yaga......
Máy truyền tin này sẽ không phải là thứ mà rồng béo đã cướp lấy từ trên người của hải tặc tinh tế đi chứ?
Mặc dù con người ta muốn bước ra nửa bước đầu này nọ, nhưng bước đầu này cũng quá khó rồi đó!
“Có biện pháp không?” Phong Liên Trúc hỏi.
Hai tên Chó 16 nhận ra rằng Kirates đại nhân chỉ cần kết quả thôi chứ chẳng cần quá trình gì hết.
Cá Heo 66 dùng sức gõ đầu: “Để tôi ngẫm lại xem, tôi nhớ rõ mình từng thấy bản vẽ kết cấu của chiếc máy truyền tin này rồi. Mấy sản phẩm được sản xuất từ Yaga nổi tiếng về mặt chất lượng lắm, dù đã qua 300 năm hơn cũng dùng được nữa mà. Hơn nữa, loại máy truyền tin cũ này không có chức năng định vị tinh tế, chỉ có thể định vị trong phạm vi tinh cầu thôi chứ cả tinh tế thì không thể đâu nhé!”
“Vậy thì tốt quá!” Chó 16 kích động vỗ tay với Cá Heo 66.
“Đừng vui mừng quá sớm,“ Cá Heo 66 nói, “Cái thứ này đã không có năng lượng suốt 200 năm rồi.”
“Bổ sung bằng năng lượng mặt trời hả?” Chó 16 chỉ về phía mặt trời sáng ngời ở trên cao.
Cá Heo 66 gỡ miếng sạc bằng năng lượng ở bên trên ra: “Bị hư từ đời kiếp nào rồi, nhưng có thể sử dụng bộ biến đổi công suất mà, chỉ cần có thể phát điện thì cái máy cổ lỗ sĩ này sẽ xài được thôi, cơ mà chú phát điện được à?”
Phát điện hả......
Phong Liên Trúc đã hiểu những lời này.
Tuyệt chiêu khủng nhất của cậu là tự nổ bằng cách lấy thân gỗ ra kéo sấm tới đó, hồi trước đã xài 50 lần rồi chứ đâu.